Lãnh Thiên Minh mỉm cười, đáp: “Vẫn câu nói đó, thiên hạ đến cùng là của bách tính, thuận theo thiên ý đại sự ắt thành, ta cũng không phải nhìn trúng tài hoa gì của ngươi, mà là sự tỉnh táo, con người chỉ khi giữ được cái đầu lạnh, biết mình đang trong hoàn cảnh nào, mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn”.
Lãnh Hàn bật cười: “Nói thật, không ai không muốn mình kiến công lập nghiệp, nhưng cảm giác ngài cho ta vượt xa điều đó, tiếp xúc lâu ngày với ngài, khiến ta thấy mình thật nhỏ bé”.
“Ha ha, yên tâm, chỉ cần ngươi phân rõ đúng và sai, nhất định sẽ có một ngày, ngươi trở nên mạnh mẽ và lớn lao hơn bản thân nghĩ nhiều…”
Khi đoàn người đi tới chân Trường Thành, vô số đội quân tập trung ở phía xa, và có rất nhiều cung thủ trên tường thành...
Một kỵ binh Đại Lương chạy tới: “Các người là ai? Dám đem theo quân đội đến trước thành trì Đại Lương”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười đưa văn thư ra: “Thất hoàng tử Bắc Lương, nhận sự ủy thác của Lãnh Liệt Vương và lời mời từ Đại Lương, xuất sứ quý quốc”.
Viên quan kia nghe xong, lập tức thu liễm, vội vàng xem văn thư, nói: “Thất hoàng tử thứ tội, chỉ là ta không ngờ mọi người sẽ nhập quan từ đường này, mạt tướng sẽ cho mở cổng thành, phái người đưa thất hoàng tử đến quốc đô”.
Quốc đô Đại Lương, thành Thiên Khải, nằm sâu trong lục địa Trung Nguyên, tương đương với Hồ Nam ngày nay, thành thị hùng vĩ nhất lục địa Trung Nguyên, nhân khẩu hơn năm trăm vạn, riêng quân thủ thành một thành trì là hai mươi vạn, chưa kể phủ nha, đội thị vệ, cấm quân, có thể thấy sự hùng mạnh của Đại Lương…
Đại quân thủ thành phái hai ngàn nhân mã hộ tống sứ đoàn, nói là hộ tống, thực chất là giám sát, đây là luật bất thành văn của các nước.
Lần thứ hai tới đây, tâm trạng của Lãnh Thiên Minh cũng khác đi, ban đầu, hắn cảm thấy vô cùng áp lực khi phát hiện sự hùng mạnh nước địch, khó trách Lãnh Liệt Vương anh dũng cũng không dám động đến Đại Lương…
Khi sứ đoàn đến thành Biện Lương, liền về nhà trọ nghỉ ngơi, Lãnh Hàn cũng ở nhà trọ để đề phòng, hiện giờ không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ…
“Thất hoàng tử, người giàu nhất Biện Lương, Cổ Bách Vạn cầu kiến, nói rằng muốn thể hiện lòng yêu mến của bách tính với ngài”, một tùy tùng chạy vào nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn Lãnh Hàn…
“Ông ta tới làm gì? Lẽ nào đã biết thân phận của ta?”
Sau một hồi suy nghĩ, Lãnh Thiên Minh cũng nói: “Cho ông ta vào”.
Một lúc sau, Cổ Bách Vạn cười hi hi bước vào trong, thấy đám người Lãnh Thiên Minh, cũng không hề kinh ngạc chút nào: “Thảo dân Cổ Bách Vạn bái kiến thất hoàng tử Bắc Lương, hoan nghênh thất hoàng tử tới Biện Lương”.
“Đa tạ Cổ lão gia, không biết Cổ lão gia lần này có chuyện quan trọng gì?”
Cổ Bách Vạn làm như không quen biết hắn, nói: “Chuyện quan trọng thì không có, chỉ là thay mặt người dân Biện Lương, thể hiện lòng biết ơn thất hoàng tử không quản đường xa ngàn dặm tới đây, thúc đẩy hòa bình lâu dài giữa hai quốc gia”.
Lãnh Thiên Minh chưa nhìn ra ông ta muốn làm gì, nhưng ông ta đã vờ như không quen biết hắn, vậy chắc là không có ác ý.
Hắn cười nói: “Cổ lão gia quá khen, duy trì thái bình hai nước là ý nguyện của đại vương chúng ta”.
Vừa nói xong, Cổ Bách Vạn chợt tiến đến gần, nắm tay hắn, kích động nói: “Quá tốt rồi, chỉ cần thiên hạ thái bình, những người dân chúng ta mới được ăn no…”