Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoàng Thành Có Bảo Châu - Tô Quý

Vân Diên Trạch đã hiểu, với âm mưu thủ đoạn trong hậu cung, dù có tra được "hung thủ" thì cũng chưa chắc đó là kẻ chủ mưu.

Hắn ta hiểu rõ, Tô hậu cũng biết rõ, thậm chí ngay cả Vân Độ Khanh có lẽ cũng đã nhận ra.

Tô hậu gọi hắn đến đây là muốn cho hắn thấy thái độ của bà, bà không nghi ngờ hắn, đồng thời cũng muốn hắn đưa ra thành ý của mình.

"Chủ mưu đứng sau lòng dạ ác độc muốn phá vỡ sự yên bình của hậu cung, tội này không thể tha thứ. Nhi thần xin phụ hoàng và mẫu hậu hạ lệnh điều tra rõ chuyện này." Hắn ta đứng dậy, chắp tay hành lễ, "Mong phụ hoàng và mẫu hậu thành toàn."

"Sao lại để ngươi nhọc lòng vì những chuyện này." Tô hậu cười, "Cứ để Điện trung tỉnh hay Hộ Long vệ đi điều tra."

Chuyện trong cung nếu không ồn ào sẽ không để cho quan viên trong triều nhúng tay vào.

"Có thể vì phụ hoàng và mẫu hậu phân ưu là may mắn của nhi thần."

"Vậy ta giao lại chuyện này cho ngươi." Long Phong đế lên tiếng, "Hoàng hậu mệt rồi, các ngươi lui xuống hết đi."

"Các ngươi" này không bao gồm vợ chồng Thần Vương.

Tôn Thái Dao đứng dậy, "Con xin cáo lui."

Ra đến cửa, nàng ta ngoái đầu nhìn Minh Cửu Châu, người kia đang nghịch con búp bê trong khay, vẻ mặt hờ hững khiến sống lưng Tôn Thái Dao lạnh toát.

"Thái Dao, cẩn thận bậc thang." Vân Diên Trạch đỡ tay nàng ta, "Chú ý dưới chân chớ để bị ngã."

"Đa tạ điện hạ." Tôn Thái Dao hồi hồn, mỉm cười ngọt ngào với Vân Diên Trạch.

"Có một vài người chỉ được mỗi cái mặt đẹp." Trương Tần không dám đắc tội Thần Vương, nhưng dám vẫn chế nhạo Vân Diên Trạch, "Người nào đó bị thích khách đâm nhưng còn nhẹ hơn cả vết mèo cào. Chuyện đã qua lâu như thế, thích khách chưa bắt được mà lại khiến vô số hoàng tử và công chúa bị liên đới."

"Chẳng lẽ..." Trương Tần trào phúng, "... là trò vừa ăn cướp vừa la làng ư?"

Tôn Thái Dao toan cãi lại nhưng lại bị Vân Diên Trạch giữ chặt tay, ngăn không cho nàng ta lên tiếng.

"Trương Tần nương nương." Vân Diên Trạch cười nhạt, "Ta gặp chuyện tại nhà của phò mã công chúa Nhu Đức, người này mua quan bán tước, lại còn giấu thích khách. Dám cả gan làm loạn như thế không biết là dựa thế của ai?"

"Là phò mã? Công chúa? Hay là một vị nương nương nào đó ở trong cung?"

"Dựa thế của ai thì bổn cung không rõ. Nhưng nếu Tứ hoàng tử nghi ngờ ai thì hãy tìm ra chứng cứ càng sớm càng tốt." Nếu như Vân Diên Trạch chưa bị tước tước vị, hắn ta chỉ cần nói mấy câu như thế đã sớm dọa Trương Tần nín thinh.

Song bây giờ không giống ngày xưa, Trương Tần nắm rõ quy tắc hiếp yếu nể mạnh trong hậu cung, phản bác lại ngay lập tức, "Bổn cung còn đang nghi ngờ, kẻ hãm hại bổn cung có thể là một hoàng tử mang lòng hận thù nào đó chăng."

Kể từ khi Vân Diên Trạch gặp chuyện, xui xẻo cứ đổ ập lên đầu hắn.

Nếu nói sâu xa hơn, người hận bà ta và Thần Vương phi nhất cũng chỉ có mỗi Vân Diên Trạch.

"Ai mà biết người chủ động xin đi điều tra là vì thật sự muốn tra án hay là vì tìm cách che giấu chứng cứ chứ."

"Trương Tần nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung." Tôn Thái Dao không nhịn được nữa, "Nếu nương nương nghi ngờ thì có thể đến trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu nói thẳng, đừng nói chuyện quái gỡ trước mặt bọn ta."

"Láo xược, tuy phân vị của bổn cung không cao, nhưng dù sao cũng là chủ của một cung, có thể xem là trưởng bối của các ngươi. Tứ hoàng tử phi là vãn bối, lại là đích nữ của Tôn gia, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý tôn trọng trưởng bối?" Trương Tần lạnh lùng nhìn nàng ta, "Nếu không có mẹ chồng dạy dỗ thì để bổn cung dạy ngươi."

Tôn Thái Dao tái mặt, hít sâu vài hơi, "Trương Tần nương nương dạy phải."

Điện hạ bây giờ thất thế, tránh không rước phiền về cho điện hạ, nàng ta phải nhịn xuống.

"Trương Tần nương nương."

Vừa nghe thấy tiếng Cửu Châu, vẻ mặt vênh váo của Trương Tần vội vàng biến thành gương mặt mỉm cười lấy lòng, bà ta xoay người, cất giọng thân thiện, "Vương phi có gì căn dặn?"

"Không có gì." Cửu Châu đi tới đưa cho bà ta một cái hộp gỗ, "Mẫu hậu nói hôm nay nương nương bị kinh sợ, vì thế đã tặng đôi vòng ngọc cho nương nương, ngọc tốt dưỡng người."

"Đa tạ hoàng hậu nương nương, đa tạ vương phi." Trương Tần nhận lấy hộp gỗ, chưa mở ra đã vội vàng tạ ơn.

"Không cần đa tạ." Cửu Châu khẽ gật đầu với bà ta, đoạn quay sang nhìn Vân Diên Trạch và Tôn Thái Dao, "Tứ hoàng huynh, Tứ hoàng tẩu, để ta tiễn hai người ra ngoài."

Tôn Thái Dao ngạc nhiên nhìn Minh Cửu Châu, có phải nàng đã nghe thấy hết những lời Trương Tần nói ban nãy nên mới ra đây giải vây giúp bọn họ?

Trương Tần nhìn Minh Cửu Châu rồi lại nhìn vợ chồng Vân Diên Trạch, vội tìm một cái cớ rồi lẩn đi còn nhanh hơn cả mèo.

"Mời Tứ Hoàng huynh và Tứ hoàng tẩu." Cửu Châu đi trước dẫn đường, Tôn Thái Dao im lặng đi sau nàng, ma xui quỷ khiến nàng ta lại ngoái đầu nhìn Vân Diên Trạch.

Điện hạ đang nhìn bóng lưng Minh Cửu Châu, không biết lòng chàng nghĩ gì?

Nàng ta nhớ đến điện hạ ở trong mộng, có lẽ chàng đã từng thích Minh Cửu Châu, bởi vì hôn lễ trong mộng ấy, chàng cười rất hạnh phúc.

Đáng tiếc, gương mặt Minh Cửu Châu ẩn sau phiến quạt tròn, nàng ta không biết lúc ấy Cửu Châu vui hay buồn.

Nhưng so với hôn lễ mà Thần Vương chuẩn bị cho nàng, hôn lễ trong mộng đúng là có hơi u ám.

Ra khỏi đại môn Minh Nguyệt cung, Vân Diên Trạch dừng bước, "Đa tạ đệ muội đã tiễn, xin đệ muội hãy dừng bước."

Cửu Châu đứng lại, quay lại nhìn bọn họ, "Hoàng huynh, hoàng tẩu đi thong thả."

Vân Diên Trạch nhìn nàng, chắp tay hành lễ rồi cất bước rời khỏi.

Cửu Châu thờ ơ nhìn bóng lưng bọn họ.

"Biết ngay là nàng ra mặt giải vây giúp họ mà." Thần Vương bước tới bên cạnh Cửu Châu, kéo tay nàng đặt vào tay mình, chẳng thèm nhìn theo Vân Diên Trạch, "Đi thôi, về ăn cơm."

Hai người dùng cơm ở Minh Nguyệt cung xong, Cửu Châu không muốn ngồi kiệu nên hai vợ chồng sóng vai dạo bước dọc theo con đường quay về.

"Điện hạ, người trong cung đều thế cả sao?"

"Nàng nói Trương Tần?" Thần Vương hiểu Cửu Châu muốn nói điều gì, hắn cười, "Trong cung không bao giờ thiếu kẻ bợ trên đạp dưới, người như Trương Tần chỉ xem như là tiểu nhân, hoàn toàn không đáng sợ. Loại người đáng sợ nhất chính là kiểu rắn độc nhưng lại vờ như vô hại."

"Nơi này không chỉ là hoàng cung, mà nó còn là đỉnh cao quyền lực của toàn bộ Đại Thành." Thần Vương nắm tay Cửu Châu, từ từ bước về phía trước, "Lúc tiên đế bước vào tuổi xế chiều, nhóm hậu phi vì giúp con mình tranh đoạt hoàng vị mà sử dụng biết bao thủ đoạn hại người. Số nam nữ vô tội bị liên lụy nhiều không sao kể xiết, kẻ thì chết, người thì tàn, thê thảm nhất chính là liên lụy toàn bộ gia tộc, máu chảy thành sông."

Gió lạnh lướt qua, Cửu Châu nhích lại gần hắn hơn.

"Trong cuộc chiến hoàng vị, các thúc bá luôn mỉm cười dịu dàng đã biến thành ác quỷ, mất hiết lý trí và tính người." Thần Vương thở dài, "Thế nên mấy năm qua ta chưa từng dám mơ ước đến hoàng vị."

"Mười sáu năm trước, ta từng nuôi một con chó. Ta đi đâu nó liền ngoắt đuôi đi theo sau. Cho đến một ngày, ta bất cẩn làm rơi điểm tâm, bị nó ăn mất..."

"Sau đó thế nào?"

"Nó đã chết." Thần Vương vẫn nhớ như in đó là một con chó trắng, chân ngắn ngủn, mỗi lần nó chạy trông giống hệt một quả cầu lông.

"Trong điểm tâm... có độc ư?" Cửu Châu trợn to mắt.

"Đúng vậy, có độc." Thần Vương cười giễu, "Từ đó trở đi, chỉ cần là đồ bỏ vào miệng, ta đều sẽ để người hầu nếm thử."

Cửu Châu chợt nhớ đến chuyện mình cho điện hạ kẹo bạc hà và đồ ăn vặt, chàng chưa bao giờ để người khác thử độc.

"Nàng không phải là người ngoài, đồ của nàng mang đến có gì mà ta không dám?" Thần Vương nhìn nét mặt Cửu Châu liền biết nàng đang nghĩ gì, "Hơn nữa, không phải nàng ăn còn nhiều hơn ta sao?"

"Chẳng may ta có ý đồng quy vu tận cùng chàng thì chẳng phải chàng đã bị lừa rồi sao?" Cửu Châu khẽ hừ một tiếng, "Điện hạ, chàng không có ý thức cảnh giác gì cả."

"Đó là ta tự tin." Thần Vương nhíu mày, "Ta tin vào mắt mình, tin nàng sẽ không tổn thương ta."

Cửu Châu bật cười thành tiếng, hai người cùng ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trên cao.

"Điện hạ, sắp đến mùa hoa đào rồi."

"Ừm."

"Vậy chừng nào chúng ta đi vẽ tranh đây?"

"..."

"Điện hạ, sao chàng không nói gì?"

"À, ta đang nghĩ xem chỗ nào vừa đẹp vừa thích hợp vẽ tranh."

...

Trương Tần đột ngột dời cung khiến các phi tần khác đều tò mò. Từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, Trương Tần vẫn ở trong tẩm cung này, sao bỗng dưng lại dời cung?

Có phi tần phái người đi nghe ngóng tin tức, cung nhân hầu hạ bên người Trương Tần thần thần bí bí nói, "Đây là mệnh lệnh của Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương."

Điều kiện ở Thanh Phong lâu đúng là tốt hơn, nhưng Trương Tần đâu phải là người khiến người khác có cảm tình, con gái bà ta lại đắc tội với Thần Vương, vì sao Hoàng hậu lại cho bà ta dời cung?

Tính ra họ còn được Hoàng hậu thích hơn Trương Tần ấy chứ.

"Bẩm chủ tử, bên phía Minh Nguyệt cung bỗng cho Trương Tần dời cung, không biết có phải đã phát hiện chỗ Trương Tần có vấn đề hay không?"

"Từ lúc nào mà Tô Mi Đại thông minh như thế, kế hoạch của chúng ta vừa bắt đầu đã bị ả ta nhận ra."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Còn làm gì nữa, đương nhiên là đợi rồi. Bây giờ ả ta không những có Bệ hạ chống lưng, mà Minh gia cũng đang đứng về phe ả."

"Minh gia?"

"Tiệc giao thừa hôm ấy, hai huynh đệ Minh Kính Hải và Minh Kính Châu kẻ xướng người họa dọn sạch phe phái của Vân Diên Trạch. Ngươi nghĩ bọn họ làm thế là vì cái gì?"

"Chẳng lẽ là vì muốn trải đường cho Thần Vương ư?"

"Ngoại trừ nguyên nhân này thì còn có chuyện gì có thể để bọn hắn từng bước dồn Vân Diên Trạch đến đường cùng? Hành động lần này đã nói rõ bọn họ đối đầu với Vân Diên Trạch, chỉ cần Minh gia không rớt đài thì Vân Diên Trạch sẽ không có cơ hội đăng cơ."

"Nhưng bên ngoài lại đồn Minh gia không thích Thần Vương kia mà. Sao bọn họ lại giúp hắn?"

"Có lẽ kẻ bất học vô thuật như Thần Vương dễ khống chế hơn các hoàng tử khác."

"Nô tỳ tưởng..."

"Ngươi tưởng Minh gia không phải là hạng người ấy sao? Ờ, năm xưa ba huynh đệ Minh gia kiêu ngạo là thế, nhưng đáng tiếc, ai rồi cũng sẽ thay đổi."

...

"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Hoài Vương nói với hai đệ đệ, "Có khi Ngũ đệ có thể học thuộc Nông tang ký ấy chứ."

Bệ hạ không đồng ý với đề nghị mở ân khoa của Thần Vương, trừ khi Thần Vương có thể học thuộc Nông tang ký trong vòng năm ngày, đây đã trở thành bí mật công khai trong triều.

Không chỉ quan viên trong triều, mà ngay cả bá tánh bên ngoài đều nghe mấy tin đồn thế này.

So với văn thần đang lo lắng bất an, dân chúng lại rất tin tưởng vào Thần Vương, lòng tin này đều là do chuỗi chuyện xưa Vương gia bá đạo tạo nên.

Nhóm văn nhân trước kia hay mắng sau lưng Thần Vương giờ đây đã không còn mắng hắn nữa, còn có vài thư sinh lén dâng hương cho Khổng Tử, cầu ông ấy phù hộ cho Thần Vương học thuộc Nông tang ký.

Nông tang ký cũng trở thành đầu sách bán chạy nhất trong các tiệm sách ở kinh thành, vì có rất nhiều thư sinh đoán rằng, Bệ hạ bắt Thần Vương học thuộc quyển này chứng minh ông ấy rất xem trọng nội dung trong sách.

Lố lăng nhất chính là sòng bạc cũng lấy chuyện này ra để cá cược.

Vài người tự nhận hiểu rõ Thần Vương đều cược hắn không thể học thuộc.

Nhóm bách tính tham gia trò vui gần như đều cược hắn có thể học thuộc.

"Bất hợp lý, đúng là bất hợp lý." Vân Khải Dung dạo một vòng các phường đặt cược, sau khi ra ngoài thì nói với đám bạn, "Tỉ lệ cược Vương gia không thể học thuộc vẫn còn rất cao."

"Xem ra bách tính trong thành vẫn có lòng tin với Vương gia." Một công tử hỏi, "Huynh cược cái nào?"

"Còn phải hỏi, dĩ nhiên là cược Vương gia có thể học thuộc rồi." Vân Khải Dung chống nạnh, "Kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng là phải ra sức cổ vũ Vương gia."

"Khải Dung nói rất có lý, chúng ta đều cược Vương gia có thể học thuộc hết đi."

Có "Chó săn" nào lại không cổ vũ cho lão đại nhà mình chứ?

Chẳng phải là bạc thôi sao, bọn hắn có!

Đặt cược bạc xong, bọn hắn thấy trời vẫn còn sớm, "Khải Dung, bây giờ đi đâu đây?"

"Đến Dục anh đường." Vân Khải Dung đáp, "Điện hạ bảo chúng ta năng làm nhiều việc thiện, chúng ta phải nghe lời điện hạ."

Đám huynh đệ bọn họ đều nhậm chức ngự tiền tam đẳng thị vệ, vừa được nâng lên nhị đẳng mấy hôm trước, đây đều là lợi ích của việc nghe lời điện hạ cả.

"Không thể đến Dục anh đường bằng tay không được."

"Đúng vậy, mua chút đồ, mua thêm vài món đồ chơi nữa."

"Mang sách vỡ lòng sang đó cũng được, để bọn trẻ học chữ là chuyện tốt."

"Đi thôi các huynh đệ."

Ngay lúc này, mấy gia chủ thế gia cũng đang tụ tập một chỗ, chờ mong kế hoạch sắp sửa thành công.

"Mọi chuyện đâu vào đấy chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"

"Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Đám chó săn của Thần Vương đang làm gì?"

"Bọn hắn đang ở phường cá cược."

"Tốt lắm. Ta không tin hôm nay còn có người đến phá rối!"

***

Tác giả:

Đám chó săn của Thần Vương: Khéo ghê chưa?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!