Thần Vương quay lại nhìn người đang bước tới, như cười như không, "Tứ ca."
"Ngũ đệ." Vân Diên Trạch từ chỗ tối bước ra vùng sáng, không nhìn đám người Trịnh gia đang bị nhốt trong phòng giam, chỉ gật đầu với Lưu Trung Bảo rồi quay sang nói với Thần Vương, "Sao Ngũ đệ lại đến đây?"
"Câu hỏi này phải để ta hỏi Tứ ca mới đúng." Thần Vương nhìn Vân Diên Trạch trong trang phục trắng như tuyết, hoàn toàn không hợp với nhà giam này, "Sao huynh không ở Chương Lục cung dưỡng thương mà tới đây làm gì?"
Vân Diên Trạch chầm chậm ngoái đầu nhìn người nhà họ Trịnh trong buồng giam, "Ngũ đệ cứ yên tâm, ta đến đây không phải để cầu tình. Ta chỉ đến thăm bọn họ, đệ đừng nghĩ nhiều."
"Ta chẳng nghĩ gì cả." Thần Vương khoanh tay trước ngực, "Người cũng đã gặp, huynh về được rồi đấy."
"Điện hạ." Trịnh Trăn lên tiếng, "Chúng tôi đều bị oan, xin điện hạ nghĩ cách cứu chúng tôi."
"Biểu muội, phụ hoàng một lòng vì dân, đại thần trong triều chấp pháp công bằng, nhất định bọn họ sẽ lấy lại công lý cho các ngươi." Vân Diên Trạch nhìn người Trịnh gia, "Nếu thiếu gì cứ nói, ta sẽ sai người mang đến cho các ngươi."
Trịnh phu nhân cười thê lương, trong lao cái gì cũng thiếu, nhưng dù điện hạ có mang đồ tới thì bọn họ cũng không dám giữ. Cái bọn họ muốn bây giờ không phải là đồ ăn thức uống, mà chỉ mong được thoát khỏi nơi đây.
"Cửu mẫu." Vân Diên Trạch áy náy cười với Trịnh phu nhân, "Xin thứ cho ta vô năng không thể trả lại trong sạch cho mọi người. Bây giờ... bây giờ mẫu phi đã bị hạ xuống phân vị Mỹ nhân, ta lại ở trong cung, có nhiều chuyện không thể lo liệu. Nhưng có một chuyện cửu mẫu có thể yên tâm, ta sẽ cho người chăm sóc biểu đệ đang bị giam ở biệt viện."
"Ta tin mọi người trong sạch." Cách một song sắt, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng, "Mọi người cố gắng phối hợp với các đại nhân lục bộ tra án, không cần lo cho biểu đệ. Tất cả đã có ta ở đây."
Trịnh phu nhân nắm chặt song sắt, hết siết rồi lại thả, "Có điện hạ chăm sóc thì ta cũng an tâm."
"Cữu mẫu hiểu là tốt rồi." Vân Diên Trạch quay sang nhìn Lưu Trung Bảo, "Lưu công công, ta có thể sai người đem quần áo đến cho cậu mợ ta được không?"
"Điện hạ muốn đưa cho Trịnh gia cái gì thì có thể đưa danh sách cho lão nô, lão nô sẽ đem đến thay ngài." Lưu Trung Bảo mỉm cười, "Lão nô hiểu tấm lòng lương thiện của điện hạ, nhưng thiên lao có quy tắc của thiên lao, xin điện hạ chớ làm khó lão nô."
"Đa tạ Lưu công công." Vân Diên Trạch dừng lại, quay đầu nhìn người nhà họ Trịnh, "Thế ta không quấy rầy Ngũ đệ và Lưu công công nữa, cáo từ."
Vân Diên Trạch đến rồi đi ngay, không để lại gì cũng chẳng hỏi han, như thể hắn ta thật sự chỉ đến thăm người cậu bị nhốt vào thiên lao mà thôi.
Thần Vương cười khẩy, vẫy tay nói với Hộ Long vệ ở bên cạnh, "Còn ngơ ra đó làm gì, mang Trịnh Vọng Nam đến phòng tịnh thân mau."
"Ta nói, ta nói." Trên mặt Trịnh phu nhân đẫm nước mắt, bà ta nuốt nước miếng rồi nói, "Lão gia và lão thái thái không hề biết chuyện này, tất cả đều do ta làm."
Trịnh lão gia đang quỳ rạp trên mặt đất ngẩn người, kinh ngạc nhìn bà ta, "Phu nhân, vì sao bà lại làm thế, là tội chém đầu đấy!"
"Tất cả đều tại tôi." Trịnh phu nhân bưng mặt khóc rống lên, "Đều tại tôi cả."
"Mẫu thân, sao người lại làm thế?" Trịnh Trăn cứ ngỡ gia đình mình bị yêu phi hãm hại, nhưng không ngờ mọi chuyện đều là thật.
"Hơn hai mươi năm trước, tội phụ và Quý phi quen nhau trong một trà lâu ở kinh thành, nhưng vì dung mạo của nương nương như người trời, khiến tội phụ nảy lòng ghen ghét. Sau khi nương nương vào Vương phủ, tội phụ từng đến Vương phủ làm khách, thấy muội muội không được Bệ hạ xem trọng như nương nương nên mới càng thêm hận. Về sau khi Bệ hạ đăng cơ, tội phụ biết được chuyện nương nương cùng xuôi nam, liền nảy sinh ý định hại người."
"Tội phụ tự biết mình đã phạm phải tội chết, không cầu nương nương và điện hạ tha thứ, chỉ mong đừng liên lụy đến người vô tội." Trịnh phu nhân liên tục dập đầu với Thần Vương, "Tội phụ nguyện nhận lấy cực hình phanh thây để chuộc lại tội nghiệt của bản thân."
"Chỉ vì lòng ghen ghét, mà một Hầu phủ phu nhân trẻ tuổi lại phái vô số sát thủ ám sát Quý phi và hoàng tử thân cận với hoàng thượng." Nghe Trịnh phu nhân khai nhận tội, Thần Vương bật cười thành tiếng, "Câu chuyện này rất hay, nhưng tiếc là bổn vương lại không tin."
"Điện hạ!" Trịnh phu nhân kinh ngạc nhìn Thần Vương, "Chuyện này đúng là do tội phụ gây ra."
"Trước khi đến đây, bổn vương đã xem qua gia phả của nhà ngoại ngươi." Thần Vương lắc đầu cảm khái, "Nhà ngoại của phu nhân có hai người anh trai, một người em gái, nghe nói hai người anh trai của ngươi đều có cháu cả rồi. Em bé trắng nõn đáng yêu khiến người ta yêu thích không thôi."
"Ngươi phạm phải đại tội này, nếu Trịnh gia đồng ý bỏ ngươi thì họ sẽ bảo vệ được tính mạng cả nhà. Nhưng đáng thương cho các anh và em gái nhà ngươi, không hay biết gì nhưng lại bị ngươi liên lụy, cả nhà bị định tội tống vào tù, con cháu đều bị nhập nô tịch." Thần Vương nhìn Trịnh phu nhân, "Phu nhân không hối hận chứ?"
Trịnh phu nhân quỳ trên mặt đất, bờ vai run rẩy vì khóc nấc, Thần Vương đứng đó một hồi lâu nhưng vẫn không nghe bà ta nói hối hận. Hắn quay sang nhìn Trịnh lão gia đang quỳ trên mặt đất và Trịnh Vọng Nam không dám hé nửa lời, bỗng cảm thấy chán ngán, "Giam Trịnh phu nhân ra phòng riêng, nếu bà ta chết đột ngột chính là do nhà họ Trịnh ép bà ta gánh tội thay, hại chết bà ta."
"Nếu bà ta vẫn còn sống thì xử theo pháp luật, con nít dưới chín tuổi và người già trên tám mươi được thoát liên can." Thần Vương xoay người bước ra ngoài, ném lại một câu, "Đem thằng nhóc ngỗ ngược Trịnh gia vào đây, nhốt cùng... Trịnh phu nhân."
Bước ra khỏi thiên lao, Thần Vương thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, "Đã làm phiền Lưu công công theo ta nãy giờ, ngươi lui xuống đi."
"Lão nô xin cáo lui." Lưu Trung Bảo chào Thần Vương, trở về Thái Ương cung, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Long Phong đế.
"Tính cách thằng bé này là vậy, từ nhỏ đã không để mình chịu thiệt." Long Phong đế nghe xong thì bật cười. "Hồi bé nó cũng giống hệt thế, nghe hộ vệ canh gác ở tiềm để nói xấu trẫm, dù chỉ mới bảy tám tuổi nhưng nó vẫn dám xông lên đánh nhau với người ta, mặt mũi sưng vù, còn đắc ý khoe với trẫm nó đã bứt được một mớ tóc của đối phương."
"Lão nô nhớ rất rõ, lúc ấy trán của tiểu điện hạ sưng to cỡ nào, quần cũng rách bươm." Lưu Trung Bảo cười, "Đến tối dùng cơm, điện hạ ăn hết một nửa phần cơm của ngài."
Năm đó khi bị nhốt ở tiềm để, cuộc sống của bọn họ vô cùng kham khổ, ngay cả cơm ăn cũng theo khẩu phần. Tiểu điện hạ sức ăn mạnh, lại còn đang tuổi hoạt bát hiếu động, Quý phi liền trồng chút khoai lang tại hậu viện, những tối đói đến không ngủ được, bọn họ lại đào một củ khoai lang, gọt vỏ sạch sẽ rồi ăn, ăn xong rồi ngủ.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, Long Phong đế mỉm cười, ngay chính bản thân cũng không ngờ, thiếu nữ bị cha ruột đưa vào Vương phủ kia lại là người cùng mình bầu bạn vượt qua biết bao mưa gió.
Mẫu phi của ông xuất thân thấp kém, mỗi một người phụ nữ trong Vương phủ đều không thể do mình quyết định. Chỉ có Mi Đại, ông nhìn bà bị phụ thân đưa vào phủ, khóc lóc thảm thương, nếu bị ông đuổi đi, có lẽ bà sẽ chẳng còn chỗ nào để đi, thế là ông đành gật đầu giữ bà lại.
"Gần đến Tết rồi." Long Phong đế nhìn hoa mai nở rộ bên ngoài cửa sổ, "Chọn mấy nhành đẹp nhất để trẫm mang đến Minh Nguyệt cung."
"Lão nô đi làm ngay." Lưu Trung Bảo bước nhanh đến gốc mai, hái một nhành.
Hai mươi tám tháng chạp, Cửu Châu ghé lên bờ tường giữa nhà mình và nhà Đại bá chờ Phủ Lục ca cầu hôn về.
Chờ rồi lại chờ, cuối cùng trong viện cũng có động tĩnh, nàng nhìn thấy Minh Tồn Phủ hớn hở ra mặt bước vào, biết ngay mối hôn sự này đã thành.
"Lục ca, Lục ca." Cửu Châu nhoài ra bờ tường vẫy tay với hắn, "Chúc mừng Lục ca đạt được ước muốn."
"Lục thiếu gia, ngài đã về rồi." Xuân Phân mỉm cười bất lực với Minh Tồn Phủ, "Hôm nay tiểu thư không đi đâu hết mà ngồi đây chờ đúng một canh giờ."
"Cám ơn muội muội đã quan tâm." Minh Tồn Phủ móc một túi tiền từ trong ngực ra, kín đáo dúi cho Cửu Châu bên bờ tường kia, "Muội cầm tiền này đi mua son phấn đi."
"Cám ơn Lục ca." Cửu Châu vui vẻ nhận lấy, quả nhiên ngồi đây chờ Lục ca về chính là lựa chọn tốt nhất.
Lục ca cho nàng tiền mừng và cả tiền lì xì của trưởng bối, cộng thêm tiền lễ tết bên Điện Trung tỉnh phát cho Huyện chủ, nếu gom hết số tiền này lại thì nàng đã có tiền mang vào cung nuôi điện hạ rồi.
Tiền tới tay, Cửu Châu thẳng thừng nhảy xuống bờ tưởng, vui vẻ xoay người rời đi.
Minh Tồn Phủ nhìn bóng lưng vô tình của em gái, hắn bắt đầu nghi ngờ nàng đứng đây chờ hắn là vì muốn vòi bạc mình.
Không được, sao hắn lại nghĩ thế với cô em gái ngây thơ đáng yêu của mình!
Hắn không phải là một ca ca tốt.
"Những mười lượng!" Cửu Châu mở túi tiền Minh Tồn Phủ cho mình ra xem, bật cười vui vẻ, "Hôm nay Lục ca hào phóng quá!"
Nàng cất bạc vào rương, kiểm lại đồ bên trong.
"Tiểu thư." Xuân Phân đút cho nàng một miếng trái cây, khẽ nhắc, "Hai mươi tám tháng chạp năm trước, quản sự của các điền trang và các cửa hàng sẽ đến phủ nộp tiền lãi."
Vãn bối thông minh, biết bưng trà rót nước trong thư phòng, nếu trưởng bối vui thì tiền sẽ đến tay.
"Cám ơn Xuân Phân tỷ tỷ, ta đến trò chuyện với mẫu thân đây." Cửu Châu vội vàng nuốt trái cây xuống, xách váy chạy ra hướng chính viện.
"Ây." Xuân Phân nhìn cái rương nhỏ chưa kịp đóng nắp, đành cất rương vào giúp Cửu Châu.
Những khoảnh khắc bên nhau tưởng chừng như bình thường giữa cha mẹ và con cái, nhưng lại là niềm hạnh phúc sau mười sáu năm xa cách của gia đình lão gia và tiểu thư.
"Cửu Châu." Thẩm thị đang đếm tiền lãi, thấy con gái đứng trước cửa nhô đầu ra, bà ngoắt nàng vào, "Vào đây đi con."
"Mẫu thân." Cửu Châu nhìn đống tiền xâu trong bao, kinh ngạc thốt lên, "Nhiều tiền quá."
"Đây là tiền điền trang thu được sau một năm." Thẩm thị thuận tay gom một ít bạc vụn dúi vào tay Cửu Châu, mỉm cười dịu dàng, "Con cầm đi, ngồi chơi một bên đừng quấy rầy mẫu thân tính sổ sách."
"Cám ơn mẫu thân." Cửu Châu nhét bạc vụn vào túi tiền, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem Thẩm thị gẩy bàn tính cành cạch.
"Nếu con thấy chán thì đi chơi đi." Thẩm thị ngẩng lên nhìn con gái, "Đừng khiến mình khó chịu."
"Không chán đâu ạ." Cửu Châu nghiêm túc lắc đầu, "Hồi bé khi con vào thành, nhìn thấy bà chủ quán bánh bao tính sổ sách, con gái của bà ấy ngồi bên cạnh đợi, bà ấy liền cho cô bé năm đồng."
Nói đến đây, Cửu Châu mỉm cười, "Mẫu thân rộng rãi hơn bà chủ ấy nhiều, cho con cả một nén bạc."
Bàn tay đang gảy bàn tính chợt khựng lại, Thẩm thị đứng dậy đi tới trước mặt Cửu Châu ôm nàng vào lòng.
Cửu Châu, con của bà.
Bà nhất định sẽ biến con bé trở thành cô nương hạnh phúc nhất trong kinh thành này.
"Mẫu thân." Cửu Châu đưa tay ôm lấy Thẩm thị, cọ cọ lên người bà như chú cún con, "Hôm nay là ngày nghỉ mà sao phụ thân lại không có ở nhà thế?"
"Phụ thân con ấy à." Thẩm thị xoa đầu con gái, "Ông ấy đi tính sổ rồi."
Cửu Châu khó hiểu, "Chút sổ sách mỗi năm thôi mà phụ thân cũng phải ra ngoài làm ư?"
"Đương nhiên rồi." Thẩm thị cười, "Sắp đến Tết rồi, trời cũng lạnh dần, có vài món nợ cần phải đòi về."
***
Tác giả:Cửu Châu: Điện hạ ngoan ngoãn ở trong cung, ta kiếm tiền nuôi huynh đây ~Minh gia: Trời lạnh rồi, gần Tết rồi, nên đòi nợ thôi.***
Mọi người đừng quên Châu Châu nha, bái bai Đường Đường với anh Tưởng rồi mọi người chuẩn bị váy áo đi ăn cưới Châu Châu và anh Năm là vừa =))))