Thân là bậc đế vương, Long Phong đế tất hiểu Minh Kính Châu không muốn gả nữ nhi vào hoàng thất, nhưng nữ nhi của Minh gia lại là lựa chọn tốt nhất rồi.
Ba huynh đệ Minh gia làm quan chính trực, một lòng hướng về triều đình và bá tánh. Cho nên kết thông gia với nhà bọn họ chính là lựa chọn tốt nhất của Thần vương.
Ngày trước ông cứ tiếc nuối mãi, bên dưới ba huynh đệ nhà họ toàn là con trai, không thể làm thông gia. Nhưng nay đã tìm được con gái của Minh lão tam, bây giờ không ra tay thì phải chờ đến khi nào?
Không mặt dày thì không làm hoàng đế được.
Long Phong đế nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó sai cung nhân lấy mấy tấm tranh chữ mang đến Minh Nguyệt cung, hiếm khi ái phi có nhã hứng ấy, ông phải ủng hộ bà thật nhiều.
So với Minh Kính Châu tiu nghỉu ra về, Cửu Châu ở Minh Nguyệt cung lại chơi đến vui vẻ. Thưởng họa xong, nàng được Quý phi nương nương giữ lại dùng bữa.
Thức ăn rất ngon, cung nhân gắp thức ăn rất tỉ mỉ, một bữa cơm trôi qua, nàng ăn đến hài lòng thỏa dạ, vui vẻ không thôi.
Tô Quý phi nhìn cái bàn trống trơn, giơ tay ra hiệu cung nhân dọn mâm.
Cô bé này trông thì nhỏ nhắn xinh xắn, ấy thế mà ăn khỏe thật.
"Bẩm nương nương, bệ hạ sai người mang mấy bức danh họa đến đây." Nữ quan nói nhỏ bên tai Tô Quý phi, "Có cần đem ra cho Minh cô nương xem không?"
Tô quý phi khẽ ho một tiếng, đưa mắt nhìn Cửu Châu đang súc miệng rửa tay, nhỏ giọng đáp lại, "Để lần sau, lần sau đi."
Thấy Tô quý phi và nữ quan đang nhỏ giọng thì thầm gì đó, Cửu Châu nghĩ bọn họ có việc muốn bàn bạc, nên nàng lau tay rồi đứng dậy hành lễ, "Sau trưa thường dễ ngủ, xin nương nương nghỉ ngơi sớm, lần khác thần nữ lại đến bái kiến nương nương."
Tô Quý phi cười, "Ta cũng không giữ con lại nữa. Nhưng lần đầu gặp nhau, ta không thể để con tay không mà về."
Dứt lời, bà sai cung nhân mang lễ vật đã chuẩn bị sẵn ra đây.
Nào là kim ngọc phỉ thúy, nào là lăng la tơ lụa, chất đầy trên tay của mười mấy cung nhân.
Trong khay đủ loại trang sức phát ra ánh sáng lấp lánh, Cửu Châu ôm ngực, bỗng dưng cảm thấy nghẹt thở.
Chịu thôi, bởi nàng đã theo hai sư phụ nghèo mười mấy năm nay, giờ tự dưng nhìn thấy quá nhiều châu báu, trang sức như thế, đôi mắt nàng không chịu nghe lời mà cứ dán vào chúng mãi.
"Ở đây đều là những thứ con gái thích, con đem về mà chơi." Tô Quý phi thấy Cửu Châu mở lớn hai mắt thì hỏi, "Con có thích không?"
"Thích ạ." Cửu Châu thành thật gật đầu, có cô gái bình thường nào mà không thích những món đồ xinh đẹp lấp lánh này chứ.
"Thích thì tốt rồi." Tô Quý phi có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Cửu Châu, sai nữ quan đắc lực nhất của mình đưa Cửu Châu xuất cung.
"Ta đã bảo mà, làm gì có cô bé nào không thích trang sức xinh đẹp." Tô Quý phi dựa vào đệm mềm, "Các ngươi bảo chỉ tặng sách tặng tranh, thế thì nghĩa lý gì."
Cung nữ thiếp thân mỉm cười hầu chuyện, "Vẫn là nương nương có tính toán trước."
"Không chỉ nhờ nương nương có tính toán trước, theo nô tỳ thấy, Minh tiểu thư và nương nương có duyên mẹ con lắm." Một cung nữ khác cười khẽ, "Nô tỳ vừa quan sát, từ khi Minh tiểu thư bước vào đã rất thân thiết với nương nương, giống như là người quen cũ lâu rồi không gặp ấy ạ."
"Cái này gọi là... Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa."
Tô Quý phi nghe các cung nữ xung quanh trêu chọc thì lấy làm rất vui, vốn dĩ bà không mấy đồng ý với cuộc hôn nhân này, nhưng trong lòng bà vẫn hiểu rõ dụng ý của bệ hạ.
Đa số văn thần trong triều không thích bà và con trai của bà, thậm chí sau lưng còn mắng bà là yêu phi. Để hoàng nhi cưới con gái Minh gia, tuy không thể khiến các văn thần thay đổi cái nhìn nhưng ít nhất có thể làm dịu mâu thuẫn giữa hai bên.
Còn về mục đích nào đó sâu xa hơn thì Tô Quý phi lười muốn động não, bởi có nghĩ cũng vô dụng thôi.
Nhưng điều khiến bà bất ngờ là cô nhóc Minh Cửu Châu này lại đáng yêu đến thế, hồn nhiên thân thiện, khác hẳn với đám trẻ xuất thân từ thư hương thế gia
"Ngươi nói sao? Tô Quý phi tặng quà gặp mặt cho tiểu thư Minh gia là một đống trang sức ư?"
Sau khi Ninh phi nghe cung nhân báo tin, bà ta hả hê bật cười thành tiếng, "Xuất thân từ thương hộ đúng là xuất thân từ thương hộ, phong cách cũng quá dung tục. Ba huynh đệ Minh gia có hết hai người là Trạng nguyên, một người là Thám Hoa, dòng dõi cũng toàn là quân tử thanh tuấn, bọn họ thèm vào những món đồ tầm thường này."
"Bẩm nương nương, nô tỳ còn nghe nói hôm nay Minh đại nhân tiến cung gặp bệ hạ, hy vọng có thể từ hôn."
"Chuyện bệ hạ đã quyết thì không ai thay đổi được." Nụ cười trên gương mặt Ninh phi dần tắt, "Minh Kính Châu làm chuyện vô ích rồi."
"Thế phải làm sao đây? Nhỡ như kể từ bây giờ Minh gia giúp đỡ Thần vương..."
"Không thể có chuyện đó được." Ninh phi ngắt ngang suy đoán của cung nhân, nói một cách chắc nịch, "Từ xưa đến nay, nhìn xem có bao nhiêu gia tộc chịu bày mưu tính kế cho con gái đã gả đi mà mặc kệ vinh quang trong nhà."
"Phụ nữ ấy mà." Ninh phi cười nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, "Chẳng qua chỉ là công cụ để gia tộc cân nhắc lợi ích mà thôi."
"Nương nương."
"Đừng nói nữa, bản cung đã biết rồi." Ninh phi hừ lạnh, "Ta muốn xem thử, Tô Quý phi và con dâu tương lai của ả ta có thể ầm ĩ đến mức nào."
Từ xưa đến nay, giữa mẹ chồng nàng dâu có vô vàn vấn đề, huống chi là một sủng phi xuất thân từ thương hộ, còn một một người là thiên kim của thư hương thế gia.
Cứ chờ đó, sau này ắt hẳn có chuyện hay để xem.
Trên đường xuất cung, Cửu Châu ngồi trong kiệu, từ xa nhìn thấy một đứa bé dẫn theo vài tiểu thái giám đi về phía bên này.
Đứa nhóc mặc áo gấm, trên quần áo không có ký hiệu của hoàng tộc, cằm khẽ hất lên, trông có vẻ kiêu ngạo. Cậu nhóc nhìn Cửu Châu đang ngồi trên kiệu, "Ngươi là ai?"
Cửu Châu cúi đầu nhìn cậu nhóc, nghiêm túc giải thích, "Khi ngươi hỏi tên người khác, trước hết phải tự giới thiệu tên mình."
Vẫn còn là con nít, không biết lễ phép nhưng vẫn còn cứu được.
"Ta là con nít, hơn nữa còn là em họ của Tề vương." Cậu nhóc ngửa đầu lên, chờ Cửu Châu chủ động, "Ngươi phải nhường ta."
Ngay cả các nương nương trong cung đều khách sáo với cậu nhóc. Bình thường khi các quý nữ, thiên kim gặp cậu, bọn họ sẽ luôn chủ động chào hỏi cậu.
Cửu Châu thu lại tầm mắt, chả thèm đoái hoài đến cậu ta.
Thằng nhóc này hung hăng là thế chắc chắn do chiều quá sinh hư.
"Thỉnh an cô cô." Thái giám đi sau lưng cậu ta nhận ra nữ quan ở Minh Nguyệt cung, sợ hãi tới nỗi biến sắc, vội vàng khom người hành lễ, "Trịnh công tử tuổi còn nhỏ, có vài lời không thỏa đáng, mong cô cô thứ lỗi."
Nữ quan của Minh Nguyệt cung mỉm cười, "Ta chỉ theo lệnh của nương nương đưa Minh tiểu thư xuất cung hồi phủ, không dám nhận cái lễ này của công công đâu."
Tiểu thư Minh gia?
Đầu gối tiểu thái giám như mềm nhũn đi, quỳ hẳn xuống đất. Tin tức bệ hạ để Thượng thư ở Lễ bộ tự mình mai mối, quyết định tiểu thư Minh gia làm Thần vương phi đã sớm truyền đi khắp hậu cung.
Cho hắn mười lá gan cũng không dám đắc tội với Thần vương phi tương tai.
Cửu Châu ngơ ngác, đang yên đang lành sao lại quỳ xuống rồi?
Thằng nhóc kia lại không hề biết thái giám đi cùng cậu đã sợ mất mật, cậu ta nhìn trâm phượng trên đầu Cửu Châu, "Cây trâm trên đầu ngươi đẹp thật."
Trước kia, chỉ cần cậu ta mở miệng nói thế thì đối phương sẽ tặng món đồ đó cho cậu ta ngay.
"Ồ." Cửu Châu sờ sờ trâm phượng, gật đầu, "Ta cũng thấy thế."
Cậu nhóc nhìn Cửu Châu.
Rồi sao nữa?
Cửu Châu nhìn cậu nhóc.
Sao, còn muốn nàng khen cậu ta có mắt thẩm mỹ à?
"Tiểu công tử." Thái giám đang quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng kéo vạt áo cậu ta, "Vị này là tiểu thư Minh gia, là vị hôn thê của Thần vương điện hạ."
Không thể đắc tội được đâu.
Trịnh tiểu công tử kéo vạt áo ra khỏi tay thái giám, lẩm bẩm, "Hóa ra là người nhà của yêu phi."
Nụ cười trên mặt nhóm cung nhân Minh Nguyệt cung không hề tắt, tựa như bọn họ chưa hề nghe thấy câu này, vậy mà đám tiểu thái giám đã sợ đến mặt mày trắng bệch, toàn thân phát run.
Yêu phi?
Cửu Châu nghi ngờ nhìn sang nữ quan Minh Nguyệt cung, đối phương khẽ gật đầu với nàng.
Bấy giờ nàng mới hiểu ra, yêu phi mà cậu ta nói chính là Tô Quý phi nương nương.
"Minh tiểu thư, lời của trẻ con xin người chớ để trong lòng." Nữ quan Minh Nguyệt cung thấy Cửu Châu nhíu mày thì nhún gối thi lễ với nàng, "Nương nương cũng sẽ không so đo với trẻ con."
"Nương nương thiện tâm độ lượng, nhưng không có nghĩa người khác có quyền đi nói lung tung." Cửu Châu nhìn bàn tay đang ngứa ngáy của mình, nếu đang ở Lăng Châu thì thằng nhóc ngỗ nghịch nói năng vô lễ này đã bị đánh từ đời nào rồi.
Thiện tâm?
Độ lượng?
Mấy tên thái giám đang quỳ dưới đất cứ ngỡ lỗ tai của mình có vấn đề, Minh tiểu thư đang nói chuyện quỷ quái gì thế này?
"Trẻ con không hiểu chuyện, hơn nửa là do ngày thường không lo chăm chỉ học hành." Cửu Châu tự nhận mình là người giảng đạo lý, trẻ con phạm lỗi, nàng không tiện đánh đòn, vậy thì tìm người nhà của thằng nhóc, "Các ngươi vừa nói tiểu công tử đây là em họ của Tề vương điện hạ?"
Xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, báo với người lớn trong nhà thì không sai đi đâu được.
Nhưng Tề vương điện hạ là vị hoàng tử nào thế? Mà thôi cho qua, chuyện này không quan trọng.
"Cô cô, chi bằng mời người đưa tiểu công tử về chỗ Tề vương điện hạ, để điện hạ dạy dỗ cậu nhóc." Cửu Châu nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Tề vương điện hạ ôn tồn lễ độ, nhất định có thể uốn nắn không để tiểu công tử nói sai thêm."
Tề vương tròn méo thế nào nàng không rõ, nhưng khen vài câu tốt tính vẫn tốt hơn.
"Vâng." Nữ quan mỉm cười, "Nô tỳ tuân mệnh."
Nhìn cậu nhóc ngỗ ngịch ủ rũ cúi đầu bị đưa đi, Cửu Châu khẽ hừ một tiếng, thằng nhóc này mới bao tuổi, hiểu phụ nữ cái gì.
Quý phi nương nương rõ ràng là tiên nữ.
Chưa đến hai ngày, tin tức tiểu thư Minh gia có hôn ước với Thần vương đã truyền đi khắp kinh thành.
"Chúng ta đều biết tính tình Minh đại nhân, ngài không cần khó xử như thế."
"Con gái đã gả như chén nước đổ đi. Minh đại nhân à, ngài nghĩ thoáng chút, nghĩ thoáng chút nào."
Minh Kính Châu bỏ ngoài tai lời an ủi của các quan văn, sầm mặt bước vào xe ngựa.
Nói nghe nhẹ nhàng thật, người gả đâu phải con gái nhà bọn họ, đây đâu phải là chuyện bảo nghĩ thoáng là nghĩ thoáng được?
Con gái thì sao, con gái thì không đau lòng hả?
Thân cha già đang rầu thúi ruột, Minh Kính Châu nhìn các đồng liêu bình thường khá thân thiết, bỗng dưng cảm thấy bây giờ bọn họ thật chướng mắt.
Về đến nhà, ông nhìn cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu xinh đẹp của mình, suýt nữa đã chua xót rơi lệ.
Thẩm thị bắt gặp ánh mắt của ông, bà biết ngay ông vẫn chưa chấp nhận được chuyện con gái mình sắp phải gả cho Thần vương. Bà vừa an ủi ông, vừa gọi cháu trai đến dẫn Cửu Châu ra ngoài đi dạo một lát.
Mấy hôm nay bà luôn có cảm giác lo được lo mất, thậm chí không dám để con gái ra ngoài. Tựa như chỉ cần bước ra khỏi cửa, con gái của bà sẽ biến mất không thể tìm về được.
Cửu Châu rất ngoan, không hề ra khỏi cửa, con bé luôn ở trong phủ với bà, chưa bao giờ đòi ra ngoài.
Nhưng bệ hạ đã quyết tâm muốn con gái bà làm Thần vương phi, bà là mẹ, đành ép bản thân học cách buông tay. Bà không muốn vì tình yêu bao bọc bởi sự áy náy này mà giam cầm con gái mình, đây không phải là yêu, mà là hại.
"Con không thích ra ngoài, con muốn ở nhà với mẹ cơ." Cửu Châu nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm thị, đôi mắt kia còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao.
"Mẹ và cha con có chuyện phải làm, con và anh ra ngoài mua cho mẹ vài hộp son phấn đi." Thẩm thị cười, giúp nàng chỉnh lại lụa choàng, "Đi đi, tối nay mẹ sẽ bảo nhà bếp làm món con thích nhất."
"Con đi nhanh rồi về ngay." Cửu Châu dùng sức nắm chặt tay Thẩm thị rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Thẩm thị bất giác đứng dậy theo nàng, tiến lên vài bước, nhưng rồi vẫn phải ép bản thân phải dừng lại.
"Mẹ." Cửu Châu chạy ra tới cửa lại ngoái đầu, cười híp mắt nhìn Thẩm thị, "Tối nay con muốn ăn cà tím dồn thịt, mẹ đừng quên nhé."
Ngay khoảnh khắc con gái quay đầu lại cười, lòng Thẩm thị trở nên bình lặng.
Con của bà vẫn ở đây.
Con bé giống hệt mấy đứa nhỏ bình thường, đi ra ngoài vẫn không quên nhõng nhẽo với người nhà, đòi hỏi tối nay ăn gì.