Hoẳc Thiếu Đình nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Hai người kết hôn thời gian dài như vậy, cô gần như không chủ động nói với hắn một câu.
Thỏa thuận ly hôn lại không muốn ký tên, hôm nay lại tới xin lỗi, còn có thể nói ra nhiều đạo lý, người phụ nữ này chỉ cắt khúc ruột thừa, hay là sửa luôn đầu óc rồi?
Dung Đại tràn đầy tự tin chờ hắn trả lời, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Hoắc Thiếu Đình nói chuyện, mà cứ nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô không khỏi dâng lên, trăm ngàn dấu chấm hỏi lớn nhỏ đan xen.
Cuối cùng cô đưa ra kết luận, là thái độ của bản thân còn chưa đủ chân thành.
“Thời gian một năm, anh muốn tôi phối hợp thế nào cũng được, chuyện giữa anh và ôn tiểu thư tôi nhất định sẽ giữ bí mật. Hoặc là bây giờ anh bảo người viết một bản thỏa thuận, tôi có thể ký tên cho anh.”
Dung Đại chớp đôi mắt đen nhánh nhìn hẳn, thái độ vô cùng chân thành, còn thiếu chút nữa móc tim ra cho hắn
xem.
Lần đầu tiên Hoắc Thiếu Đình thấy cô lộ ra ánh mắt lung linh như vậy nhìn mình, nơi nào đó trong đáy lòng bỗng nhiên hụt đi một nhịp.
Hắn cũng không phải nhất định phải ly hôn, nhưng hôn nhân trong mắt hắn cũng không phải rất cần thiết.
Chỉ là nếu bà nội đã hợp tác, hắn cũng thuận theo tâm ý của người già để cho bà vui.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thái độ của người vợ mới cưới này đối với mình lạnh đến mức khiến người ta tặc lưỡi, thời gian dài như vậy, sô’ lần trao đổi với người chồng là hắn có thế đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả đêm tân hôn cũng chưa trải qua, hai người đã chia phòng mà ngủ.
Con người hẳn không thích miễn cưỡng, nếu cô không muốn, vậy hắn cũng sẽ không đế cô giam cầm ở Hoắc gia.
Về chuyện hắn và ôn Thi Lan càng không có khả năng, cô ta chỉ là con gái của một gia đình qua lại nhiều năm, hắn nhận lời ủy thác nên phải tận tâm mà thôi.
Dung Đại cũng không biết trong lòng hắn nghĩ những thứ này.
“..Hoặc anh có yêu cầu gì có thể
cứ việc nói ra, nêu tôi có thể làm nhất định sẽ đồng ý.”
Dung Đại thấy hắn không trả lời, đáy lòng không khỏi bồn chồn.
Cô còn tưởng rằng hậu sinh này dễ đối phó, không nghĩ tới lại là một người khó nói chuyện với nhau như vậy.
“Được, cho cô thời gian một năm.” Giọng Hoắc Thiếu Đình không lạnh lẽo như trước, nhưng cũng không ôn hòa.
NÓI xong, hắn quay đầu bước đi.
Dung Đại sửng sốt tại chỗ, vài giây sau mới kịp phản ứng.
“Hô – – cuối cùng cũng có thể an tâm.”
Cô nhẹ nhàng ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó sửa sang lại cảm xúc của mình đl về phía bà cụ Hoắc.
“Bà nội.” Giọng cô mềm mại, ôn hòa gọi một tiếng giống như đang làm nũng.
“Đứa cháu ngoan, hai đứa nói gì thế? Con có chịu thiệt không, chờ xong tiệc bà nội sẽ dạy cho tên tiểu tử kia một trận.”
Bà cụ Hoắc thấy cô đi tới, mặt mày hớn hở cầm tay cô vuốt ve, ánh mắt tức giận nhìn lướt qua bóng lưng Hoắc Thiếu Đình, đau lòng nhìn cô.
Dung Đại cười ngồi một bên, hal tay cũng nắm tay bà cụ Hoắc, nhỏ nhẹ nói: “Bà nội yên tâm, Thiếu Đình đối với con rất tốt, Ôn tiểu thư là bởi vì chuyện công ty mới phải đi theo bên cạnh Thiếu Đình mà thôi, bà nội cũng không cần suy nghĩ nhiều, chúng con rất tốt.”
“Con còn bao che cho nó, thằng nhóc kia nội còn không biết sao?” Bà cụ Hoắc giả vờ tức giận nhìn cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng cưng chiều và hài lòng.
“Bà nội!”
Cô đang cùng bà cụ Hoắc nói chuyện, thì giọng Hoắc Mỹ Xu vang lên, trong giọng nói còn có chút tức giận.
Trong lòng Dung Đại giật mình, thiếu chút nữa đã quên mất cô em chồng này.
“Mỹ Xu à, con cũng tới chỗ bà nội ngồi!” Bà cụ Hoắc dịu dàng nhìn cô và Hoắc Mỹ Xu.
Hoắc Mỹ Xu ngồi xuống, nhưng ánh mẳt nhìn Dung Đại rất không có thiện cảm.
Dung Đại trong lòng buồn bực, mấy ngày nay cô đều ớ trong phòng, không nhớ rõ mình đắc tội với cô em chồng này lúc nào.
“Bộ trang sức này mẹ con đã xin bà bao nhiêu lần rồi, bộ trang sức này đối với bà rất quan trọng, sao bà có thế đưa cho chị ta?!”
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu không tốt, chỉ vào bộ trang sức phỉ thúy trên cổ Dung Đại càu nhàu.
Dung Đại lúc này mới kịp phản ứng, ánh mắt vội vàng nhìn Hoắc phu nhân, quả nhiên nhìn thấy mặt Hoắc phu nhân đen như mặt quạ.
Hazz, sao mặt bà ta lại khó coi như vậy chứ?
Nhưng không còn cách nào khác, mạng nhỏ nằm trong tay người ta, cô không thể không cẩn thận dè dặt.
Còn không đợi bà cụ Hoắc nói chuyện, cô đã giành mớ miệng trước: “Mỹ Xu, em hiểu lầm bà nội rồi. Bộ trang sức này là bà nội cho mẹ, chị chưa từng thấy qua trang sức đẹp như vậy, cho nên mượn xem cho đã nghiền, cũng để mở mang tầm mắt. Chờ yến tiệc kết thúc chị sẽ trả trang sức về cho mẹ, cam đoan sẽ không làm hỏng.”
Thấy cô nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện như vậy, Hoắc Mỹ Xu giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm cô nửa ngày.
“Bà nội, bà nói có đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!