Dung Đại nhìn bóng lưng của Hoắc Thiếu Đình, thân hình cao lớn như vậy nằm trên ghế sô pha có chút chật chội.
Cô di chuyển cơ thể của mình. Sau một khoảng thời gian, cơ thể bị tê của cô đã tốt hơn một chút.
Vốn dĩ cô muốn Hoắc Thiếu Đình trở về ngủ trên giường còn cô sẽ ngủ trên ghế sô pha nhưng Hoắc Thiếu Đình lại quay lưng về phía cô, rõ ràng hắn không muốn nói chuyện.
Cô khẽ thớ dài, xoay người đi ngủ, ngày mai còn có việc phải giải quyết.
Lúc nãy, rõ ràng mẹ chồng rất tức giận. Sáng mai ngủ dậy không biết sẽ phải đối mặt với trận đại chiến nào, cô cần phải dưỡng sức.
Bởi vì buổi tối Dung Đại không ngủ trên ghế sô pha nên cô ngủ rất thoải mái, gần như không mộng mị, sáng thức dậy rất sớm.
Lần này, cô không quên trong phòng ngủ còn có Hoắc Thiếu Đình. Cô quay đầu nhìn ghế sô pha, quả nhiên không còn bóng dáng của Hoắc Thiếu Đình ở trên đó nữa. Trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy, có lẽ hắn dậy rất sớm.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mới hơn sáu giờ chứ không phải bảy giờ.
Cô nhớ lại, chuyện tối qua rất nghiêm trọng.
Tuy Hoắc Thiếu Đình khiến người ta khóc nhưng thủ phạm lại là nguyên chủ, hiện tại chính là cô.
Hoắc Thiếu Đình là anh cả của bọn họ, dù ồn ào thế nào cũng là người một nhà. Đối với bọn họ, cô chỉ là người ngoài.
Không cần biết lời nói hôm qua của Hoắc Thiếu Đình là cố ý hay vô ý nhưng chuyện này đã bại lộ, cô chỉ có thể tìm cách giải quyết.
Trong đâu nghĩ đến những điều này, Dung Đại xuống giường, nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó xuống lầu và đi vào phòng bếp.
“Dì Vương, bữa sáng ăn gì vậy?”
Nhìn thấy dì Vương đang làm bữa sáng trong bếp, cô hỏi một câu. Cô dự định tự tay làm một chút gì đó.
Chung quy lại là *há miệng mắc quai. Cho dù sự việc có ra sao, cô cũng cần phải bày tỏ thái độ của mình.
*Chỉ những người do mắc khuyết điểm, hay hành động thái quá dẫn đến hậu quả không nói được người khác nữa, nói người là đụng chạm đến bản thân mình
Về phần những chuyện nguyên chủ từng làm, cô chỉ có thể nghĩ từng biện pháp một. Còn bây giờ phải vượt qua cửa ải này đã.
Thấy cô dậy sớm, dì Vương đáp: “Phu nhân và cô chủ thích ăn cháo kê, cậu hai thích uống sữa đậu nành. Bữa sáng đều là những món đơn giản. Thiếu phu nhân nên ra ngoài đi, trong bếp ám mùi khói lắm.”
Dung Đại nhìn thấy dì Vương sử dụng khéo léo thành thạo những thứ đồ kim loại trong nhà bếp. Nghĩ ngợi một chút, cô đề xuất muốn cùng làm bữa sáng.
Dì Vương trông thấy dáng vẻ của cô, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Lục Tranh sau khi lên tầng vào tối qua, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Dì Vương cũng không từ chối, hai người bận rộn trong bếp.
Dung Đại tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
“Mẹ, Thiếu Kiệt, Mỹ Xu, mọi người dậy rồi.”
Khi ra khỏi phòng bếp, hai người nhìn thấy ba mẹ con đang đi xuống cầu thang. Trông Hoắc Mỹ Xu khá phờ phạc, hai mắt sưng đỏ, hiến nhiên đêm qua cô ta đã khóc rất nhiều.
Sắc mặt của Lục Tranh u ám còn Hoắc Thiếu Kiệt trông cũng nhợt nhạt.
Nhìn thấy biểu tình của ba mẹ con như vậy, da đầu của Dung đại không khỏi tê dại, toàn thân cô cũng căng thẳng theo.
“Hừ, tôi không làm nổi mẹ của cô đâu.”
Lục Tranh lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói vẫn tràn ngập sự tức giận.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, mọi người qua đây ăn sáng trước đã. Tay nghề của con không được tốt lắm, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”
Dung Đại vội cười hối lỗi. Cô bước tới kéo ghế ra, ánh mắt thiết tha nhìn Lục Tranh.
Dì Vương cũng phụ họa theo: “Đúng ạ, thiếu phu nhân đã dậy từ sớm vào bếp làm bữa sáng, vất vả lẳm ạ.”
Hoắc Mỹ Xu liếc nhìn Dung Đạl VỚI vẻ chán ghét: “Nếu không biết hợp khẩu vị hay không thì tốt nhất đừng có làm, cố tỏ vẻ nịnh bợ làm gì.”
Dung Đại không giữ nổi nụ cười, rốt cuộc cô em chồng này oán hận cô tới mức nào?
Cô học nấu ăn từ các ngự trù nên đương nhiên là cô biết cách nấu.
Cô nói vậy chỉ là phép lịch sự thôi, không ngờ điều này cũng có thể trở thành mục tiêu bị công kích.
“Mỹ Xu, chị biết hôm qua mình có lỗi, em không thể cho chị một cơ hội giải thích sao?”
Hoắc Mỹ Xu khoanh tay trước ngực, nhìn cô VỚI vẻ khinh thường và châm chọc: “Giải thích đúng không? Vậy hôm nay tôi cho chị cơ hội này, chị giải thích đi.
Dung Đại sửng sốt, nhất thời cảm thấy bất lực. Nếu như bây giờ có thế giải thích rõ ràng thì tối qua đã không xảy ra chuyện như vậy.
“Chúng ta ăn sáng trước đã, dù sao đây cũng là tâm ý của chị dâu.” Hoắc Thiếu Kiệt thấy cô lúng túng, cậu vội vàng giảng hòa.
“Tâm ý? Tâm ý của chị ta là tâm ý còn tâm ý của chúng ta là rác rưởi đúng không? Tâm ý tốt như vậy, mọi người ăn được thì ăn đi, con không ăn đâu!”
Hoắc Mỹ Xu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên tầng, không hề nể nang cô một chút nào.
Dung Đại bối rối không biết làm thế nào, cô em chồng này thật khó đối phó.
Không phải cô không có cách mà là cô chưa nghĩ ra cho nên không dám tùy tiện làm bậy.
“Mẹ, Thiếu Kiệt, hai người ăn một chút đi để con lên tầng xem em ấy.”
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn cô. Mặc dù cậu đã biết hết chuyện tối qua nhưng cậu cũng biết những chuyện chị dâu từng làm trước đây.
Hơn nữa, những lời anh trai nói tối qua cũng thật sự quá đáng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng Hoắc Mỹ Xu của Dung Đại, cậu cảm thấy bọn họ cũng hơi quá đáng.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn trước đã, đừng xen vào chuyện này.” Hoắc Thiếu Kiệt ngồi xuống, ánh mắt cậu nhìn Lục Tranh rất rõ ràng.
Mặc dù Lục Tranh chỉ biết đại khái nhưng làm sao bà có thể không nổi giận khi thấy con gái chịu ấm ức chứ?
Nhưng nhìn thấy Dung Đại như vậy, bà cũng có chút không đành lòng.
Bà cũng không phải kiểu mẹ chồng khó tính và vô lý, bà chỉ muốn con dâu có thể đối xử tốt với con trai mình.
Trong ba người con, người bà nợ nhiều nhất chính là con trai cả.
Vì thế, cho dù bà không thích Dung Đại nhưng con trai bà đã đồng ý nên bà cũng không phản đối.
Sau khi Dung Đại vào cửa, bà cũng chịu trách nhiệm là một người mẹ chồng tốt, không nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng.
Nhưng bà không ngờ hai đứa vừa kết hôn đã ngủ riêng. Hơn nữa, những việc mà Dung Đại từng làm đã khiến bà rất thất vọng.