“Dung Đại? Chị iàm mì cho anh trai tôi?”
Nhìn thấy Dung Đại đi ra từ phòng bếp, sẳc mặt của Hoẳc Mỹ Xu vừa lạnh lùng vừa hung dữ, hỏi cô với giọng điệu sắc bén.
Dung Đại giật mình, chỉ nấu một bữa ăn mà đã chọc giận cô em chồng rồi sao?
“ChL.Là chị nấu, có chuyện gì vậy?”
“Lại còn có chuyện gì?” Hoắc Mỹ Xu nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn cô như lửa đốt.
“Cô không biết anh trai tôi ăn mì một lần sẽ phải nhập viện ba ngày sao? Đường tiêu hóa của anh ấy không được tốt, không ăn được mì! cả nhà chúng tôi không ai dám làm mì, vậy mà cô lại dám nấu mì cho anh trai. Cô thật sự muốn hại chết anh ấy sao?”
Sắc mặt của Dung Đại tái nhợt, cô nhìn Hoắc Thiếu Đình với vẻ đờ đẫn.
Cô chỉ nghĩ rằng ăn mì dễ tiêu hóa, buổi tối không nên ăn quá nhiều cơm, ăn chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa là tốt nhất.
Thế nhưng cô không biết Hoắc Thiếu Đình không thể ăn mì!
“Hoắc Mỹ Xu.”
Sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình lạnh xuống. Hắn nhìn Hoắc Mỹ Xu với vẻ không vui, thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng.
“Thiếu Đình, chúng ta…mau đi bệnh viện đi? Hay là ở nhà có thuốc gây nôn không? Anh vừa mới ăn xong, có lẽ vẫn chưa kịp hấp thụ.”
Dung Đại sợ tới mức chân tay lạnh buốt, nhất thời cô không chú ý tới thái độ của Hoắc Mỹ Xu mà chỉ dùng ánh mắt khấn thiết nhìn hắn.
Cô chỉ muốn nấu một bữa ăn để dỗ hắn, để cho chuyện bí mật gặp riêng ôn Thi Lan qua đi.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Nếu như Hoắc Thiếu Đình ăn uống bị bệnh, bà nội lại vừa ra ngoài, mẹ chồng sẽ bỏ qua cho cô chắc?
Chỉ với tính khí nóng nảy của cô em chồng này thôi đã đủ kinh khủng lắm rồi!
“Tôi không sao.” Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận, khom lưng uốn gối của cô, trong lòng Hoắc Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy như bị kim châm.
Đây là người vợ chính thức hắn chấp thuận cưới về và được pháp luật nhà nước công nhận. Hắn cho rằng Hoắc gia sẽ là nơi có thể giúp cô không cần lo lẳng về cơm ăn áo mặc, bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Lúc nãy hắn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho cô bất an như thế.
Bây giờ hắn đã biết nguyên nhân.
Hắn đặt đũa xuống, đứng dậy rồi vươn tay kéo Dung Đại ra phía sau. Ánh mắt sắc bén nhìn xuống Hoắc Mỹ Xu.
“Hoắc Mỹ Xu, Dung Đại là chị dâu của em. Cô ấy là vợ của anh, là vợ của Hoắc Thiếu Đình này. Từng thứ đồ dùng, thức ăn hay quần áo của gia đình này đều là do anh kiếm từng đồng từng xu. Nếu như em cảm thấy không hài lòng thì có thể rời khỏi căn nhà này.”
“Anh không quan tâm ai là người đã dung túng tính khí đại tiểu thư của em. Thế nhưng hiện tại em đã trưởng thành rồi, anh không quan tâm việc em thích la lối với người khác như thê’ nào vì đây là tự do của em.’
“Nhưng đây là vợ của anh, anh mong em hãy tôn trọng cô ấy một chút! Nếu như lần sau anh biết em còn dám la lối om sòm với vợ anh như vậy thì em không cần quay về căn nhà này nữa, em thích ớ đâu thì ở. Ngôi nhà này sẽ không còn chỗ dành cho em!”
“Anh nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Thái độ của Hoắc Thiếu Đình rất cứng rắn, giọng điệu vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng.
Không chỉ Hoẳc Mỹ Xu mà ngay cả Dung Đại cũng sợ hãi.
Hoắc Mỹ Xu rất ngạc nhiên, mặc dù anh trai cô ta thường xuyên không ở nhà nhưng cô ta biết rằng anh trai là người lèo lái căn nhà này. Vì thế, cô ta rất tôn trọng anh trai.
Cho nên sau khi hắn kết hôn, Hoắc Mỹ Xu cũng dành sự tôn trọng cho Dung Đại.
Đáng tiếc là Dung Đại lại không biết cảm kích, nhất là khi cô ta thấy Dung Đại đối xử với anh trai mình thờ ơ như thế Hoắc gia mắc nợ chị ta khiến cho cô ta lại càng phát bực.
Anh trai của cô ta ưu tú như vậy, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Chị ta có quyền gì mà dám phớt lờ anh trai như thế?
Thế nhưng hiện tại chị ta mới là người sai, tại sao người lo lắng cho sức khỏe của anh trai là cô ta lại bị trách mẳng chứ?
Hoắc Mỹ Xu không hiểu mình sai ở chỗ nào, hốc mắt đỏ lên.
Nếu như Dung Đại đối xử tốt với anh trai thì tốt rồi.
Nhưng rõ ràng chị ta đối xử không tốt với anh trai, cô ta không thể nói vài câu được sao?
Dung Đại cũng rất kinh ngạc!
Tối nay, Hoắc Thiếu Đình không giống như bình thường, những lời này… Sao hắn có thể nói những lời này được?
Hắn rõ ràng không có tình cảm với cô, vậy tại sao hắn đột nhiên lại báo vệ cô?
Nhưng cô còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Hoắc Mỹ Xu, trong lòng cô kinh sợ. Chuyện này không hay rồi!
Cô đang cố gắng hết sức đế giành được hảo cảm của em chồng và mẹ chồng nhưng sự bảo vệ mạnh mẽ của hắn đã khiến cho mọi nổ lực của cô thành công cốc rồi.
“Mỹ Xu, em đừng nghe anh trai nói. Hôm nay anh ấy giận chị cho nên mới nói linh tinh. Em đừng để trong lòng. Lần sau chị sẽ không nấu mì nữa, cảm ơn em đã nhẳc nhở chị.”
Dung Đại vội vàng cứu chữa nhưng cô thậm chí còn không tin nổi vào lời nói của mình.
Khi Hoắc Thiếu Đình nói những lời này, thái độ của hắn rất mạnh mẽ.
Nếu như vì chuyện nhỏ này mà Hoẳc Mỹ Xu tranh cãi với Hoắc Thiếu Đình, lại còn dọn khỏi nhà thì chắc mẹ chồng sẽ giết cô mất!
“Thiếu Đình, anh đừng nói nặng lời như vậy. Tôi không biết anh không thể ăn được mì, còn Mỹ Xu có ý tốt lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Sau khi an ủi Hoắc Mỹ Xu, cô vội giải thích VỚI Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng mới nói được hai lượti, cô lập tức cảm thấy mình bị lửa giận công kích!
“Anh trai, anh điên rồi sao? Anh muốn đuổi em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì chị ta? Em vẫn luôn kính trọng anh, kể từ khi hai người kết hôn, em không tôn trọng chị ta lúc nào chứ?”
Hoắc Mỹ Xu chỉ thẳng vào Dung Đại đầy vẻ chán ghét, cô ta không chịu nổi ấm ức tố cáo với Hoắc Thiếu Đình.
“Người phụ nữ này không biết xấu hổ, nếu như chị ta không muốn kết hôn thì ngay từ đầu đừng đồng ý kết hôn. Lẽ nào Hoắc gia chúng ta ép buộc chị ta hay sao? Anh còn trách mắng em không tôn trọng chị ta?”
“Anh xem chị ta đã làm được những gì? Mẹ mua tổ yến và đông trùng hạ thảo cho chị ta, anh hai luôn mang tặng chị ta những món quà lưu niệm còn em thì mua tặng chị ta những bộ quần áo và các sản phẩm chăm sóc da cao cấp.
Vậy mà cô ta chẳng có chút lòng cảm kích nào.”
Hoắc Mỹ Xu cũng là người nóng tính, đặc biệt là sau khi bị dồn nén một khoảng thời gian dài như vậy, cô ta đã bộc phát ngay tại chỗ.
“Nhưng mà chị ta đã làm được gì? Chị ta đã sang tay tất cả món đồ này cho người khác mua! cả ngày lúc nào cũng chưng bộ mặt buồn bã và chỉ cười khi nhìn thấy bà nội. Chúng ta nợ chị ta gì sao?”