Dung Đại mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ cô cáo biệt cuộc sống làm quốc hậu ba mươi năm của mình, sau đó khát khao sống một cuộc sống mới ở thế giới tương lai này.
Ục Ục--
Dung Đại đang mơ một giấc mộng đẹp thì bụng liền phát ra một tràn âm thanh kháng nghị, cái bụng nhỏ của cô trống rỗng cho nên đang biểu tình với chủ nhân của nó.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, khi nhìn thấy màu đỏ thẫm trong phòng, vẻ mặt còn mơ hồ, mấy giây sau mới dần
dần tỉnh táo lại!
Cô nhìn quanh phòng, trong đầu nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, trái tim lại không ngừng đập điên cuồng!
Tất cả đều là sự thật! Thật không thể thật hơn!
Không sao, cô là danh môn dục tú, không có chuyện gì có thể làm khó được cô! Vì chính mình, sống một cuộc sống thật tốt.
Cô mặc niệm, tạm biệt kiếp trước nghênh đón kiếp này.
'Tâm tình Dung Đại phức tạp ngồi ở trên giường hồi lâu, không phải là cô không muốn đứng lên.
Mà là cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Tất cả những thứ này đối với cô mà nói đều quá mới mẻ.
Chỉ dựa vào ký ức vụn vặt của nguyên chủ, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
“Hazzzi, gánh nặng đường xa mà......
Dung Đại than thở một hồi, cuối cùng bị cơn đói bụng đánh bại, chỉ có thể từ trên giường bò dậy đi rửa mặt.
Đây là phòng cưới của bọn họ, có phòng tắm riêng, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều mới tinh.
“A! Cô là người hay quỷ?!
Dung Đại mới vừa đi vào liền nhìn thấy phía trước có người xông ra, cô sợ tới mức kêu to, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Đợi nửa ngày cũng không có ai trả lời cô, cô mới nhìn chäm chằm vào tấm gương kia, phát hiện người bên trong giống mình như đúc.
Cô đánh bạo đi tới, đưa tay sờ sờ.
Dung Đại: "...?!”
Cô nhéo nhéo mặt mình, người bên trong cũng làm động tác tương tự.
“Hóa ra là gương đồng, nhưng mà cái này cũng quá chân thật rồi đấy”
Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Nhìn bàn chải đánh răng, kem đánh răng trên bồn rửa mặt, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, mấy thứ này phải dùng như thế nào?
Cô bắt đầu xoay xẩm, trong trí nhớ của nguyên chủ không có nói rõ cặn kế cách dùng của những thứ này!
Dung Đại bi thương trong lòng, chỉ có thể thử từng cái một, suốt một buổi sáng cô đều ở trong phòng tắm "chiến đấu".
“Dì Vương, dì đi thăm phu nhân đi, sáng nay vẫn không có động tĩnh gì, chắc không phải vừa phẫu thuật xong lại lên cơn sốt đấy chứ?”
Quản gia Lý nhìn đồng hồ trong phòng khách, giờ đã là giữa trưa nhưng còn chưa thấy Dung Đại xuống, ông không
khỏi có chút lo lằng.
Dì Vương cũng không nhiều lời, lau tay đi gỗ cửa phòng Dung Đại.
“Ai đấy?!"
Dung Đại nghe thấy tiếng gõ cửa, sợ tới mức hoảng hồn cái, cô ngậm bong bóng trong miệng chưa kịp súc xong, vội vàng chạy đi mở cửa.
"Phu nhân, cô..." Dì Vương nhìn thấy cả người cô ướt nhẹp, nhìn chật vật không khác gì con mèo mắc mưa, giống như là vừa đánh lộn với ai đấy, liền ngây ngẩn cả người.
Dung Đại xấu hổ nuốt nước miếng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tôi...... vừa rồi không cẩn thận ngã một cái.”
Cô tuyệt đối sẽ không nói vừa rồi cô nhìn thấy nước trong cái ống nhỏ kia chảy ra thì bị dọa đến lăn trên mặt đất.
Dì Vương sững sờ nhìn cô: "Phu nhân, cô... cô ăn kem đánh răng rồi.”
Dung Đại sửng sốt, nghỉ hoặc hỏi: "Cái này...... không thể ăn sao? Có chút ngọt, lành lạnh, hương vị...... cũng không tệ lắm mà?”
Dì Vương thất sắc, vội vàng đưa tay lên trán Dung Đại thăm dò, trong miệng không ngừng lầm bẩm.
“Xong rồi xong rì Lý quản gia!”
Dì Vương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lộp bộp đi xuống Iầu, hằng giọng hoảng sợ gọi Lý quản gia.
Dung Đại: "???”
Cô có nói gì sai à?
“Làm sao vậy? Có phải phu nhân không thoải mái không?" Lý quản gia bị động tĩnh này của dì Vương làm cho hoảng sợ.
Dì Vương gấp đến độ nói không ra lời: "Không phải, là... Ai nha!
Phu nhân có chỗ không bình thường! Cô ấy vừa mới ăn kem đánh răng, còn hỏi tôi kem đánh răng có ăn được không!"
Tôi lập tức liên lạc bác sĩ lại đây!" Lý quản gia biến sắc, vội vàng đi gọi điện thoại.
Dung Đại nghe động tĩnh dưới lầu, bĩu môi, thần sắc ngây ngốc.
Cô...... giống như đã làm chuyện gì ghê gớm!
Đang lúc Dung Đại ngây người, chợt nghe thấy có người cười khẽ.
Cô theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một cô gái khoảng hai ba hai bốn đang nhìn mình.
Dung Đại nhíu nhíu mày, cố gắng tìm thông tin về cô gái này trong đầu.
Hoäắc Mỹ Xu, em gái Hoắc Thiếu Đình. Đó không phải là em chồng của cô sao?
“Dung Đại, chị bị điên à? Giữa trưa đã dọa dì Vương thành như vậy.”
Ánh mắt Hoắc Mỹ Xu lộ rõ sự khinh thường, rõ ràng là nhìn không nổi cô.
Dung Đại ngẩn người, cô thật sự không biết thứ này không thể ăn, cô còn tưởng rắng đây là một loại bánh ngọt nào đó.
Cô có chút ngượng ngùng nhìn Hoắc Mỹ Xu: "Cái đó...”
Vốn dĩ cô muốn hỏi Hoäc Mỹ Xu mấy thứ này dùng như thế nào.
Nhưng lời nói đến bên miệng, cô đột nhiên nhớ đến câu nói: Không cùng chủng tộc, không cùng suy nghĩ.
Linh hồn của cô là người đến từ hơn một ngàn năm trước, nếu bị người ta biết, chắc chẳn sẽ bị kéo đi làm vật thí nghiệm.
Không được! Cái miệng này tuyệt đối không thể mở!
Dung Đại vừa nghĩ vừa lắc đầu, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ghét bỏ và khinh thường của Hoäc Mỹ Xu.
Thật sự là có bệnh!
Sau khi Hoäc Mỹ Xu đi xuống lầu, Dung Đại mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa phòng, ôm ngực thở dốc.
Không được, phải nghĩ biện pháp mới được! trong lòng Dung Đại lo lắng như lửa đốt, cô hoàn toàn không nghĩ tới hơn một ngàn năm sau biến hóa lại lớn như
vậy, cô ở chỗ này giống như một kẻ lạc hậu.
Đầu cô toát ra mồ hôi lạnh, chuyện này so với chuyệ năm đó cô đi tới lãnh cung càng đáng sợ hơn mấy vạn lần!
Đúng rồi!
Cô đột nhiên nhớ tới cô gái bận áo trắng hôm qua từ trong túi xách cô lấy ra một vật biết nói chuyện, có lẽ vật này có thể giúp được cô.
Cô hoảng sợ lấy điện thoại ra, nhưng Dung Đại cũng ngây ngẩn cả người, thứ này cô cũng không biết dùng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!