Dung Đại đâu phải bởi vì không gặp được Hoắc Thiếu Đình mới như vậy, mà là vì con số nợ lên đến gần hai trăm triệu kia cơ.
Cô bước tới trước bàn ăn, nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của Hoẳc Thiếu Kiệt, cô cũng không thưởng thức nổi.
Nghĩ đến trí nhớ của nguyên chủ, cậu em chồng này vẫn là tương đối dễ ở chung, cô liền nhịn không được hỏi: “Thiếu Kiệt, cậu có biết làm sao để kiếm được hai trăm triệu nhanh nhất không?”
Hoắc Thiếu Kiệt sửng sốt: “Chị cần nhiều tiền như vậy làm gì? Có phải thiếu tiền không? Lát nữa em chuyển cho chị.”
Dung Đại thở dài, đôi mắt đen nhánh ảm đạm: “Vậy cậu có thể chuyến cho chị hai trăm triệu không?”
Hoắc Thiếu Kiệt thiếu chút nữa phun ra một ngụm cháo!
Chị dâu, chị đây là vay tiền sao? Là ăn cướp, ăn cướp đấy.
“Hazzi, phỏng chừng cậu cũng không có. Quên đi, cậu coi như chị chưa từng nói qua.”
Dung Đại thấy bộ dạng này của cậu ta, nhất thời than nhẹ một tiếng, cầm đũa ăn điểm tâm như ăn một cục đất.
Hoắc Thiếu Kiệt có loại cảm giác mình bị khinh bỉ, nhưng trong lòng tính toán… Đoàn làm phim mới của cậu vừa mở, đúng thật là không lấy ra được hai trăm triệu này.
“Cậu vừa mới nói muốn tới đoàn làm phim hả?” Dung Đại ăn mấy ngụm cháo, sau đó chợt nhớ tới lời cậu ta vừa nói.
“Đúng vậy, anh trai em thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người, chị ở nhà một mình không buồn sao?”
Trong lòng Dung Đại chợt lóe lên, nói không chừng cô có thể ở đoàn làm phim xin được một chân chạy vặt thì sao?
“Vậy vất vả cho cậu rồi, chị ở nhà một mình… đúng là buồn bực.” Cô miễn cưỡng mỉm cười.
Tận hai trăm triệu, thật sự là sầu mà!
Hoắc Thiếu Kiệt bị nụ cười quỷ dị của cô làm cho lạnh cả người, vội vàng ngăn cô đừng cười nữa.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Dung Đại lên lầu thay một bộ quần áo, Thịnh Kinh tháng bảy vẫn rất nóng, quần áo trong tủ quần áo của cô phần lớn đều là màu sắc rực rỡ.
Làn da cô trắng nõn, vóc dáng một mét bảy lăm, hai chân thẳng tắp lại thon dài, làn da cô dưới ánh mặt trời cơ hồ có thể phát sáng.
“Chị dâu à, chị ra ngoài như vậy có phải không an toàn không? Anh trai em trở về sẽ đánh chết em.”
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn bộ váy dài xanh biếc lộ vai của cô, phối hợp với giày xăng đan thấp gót màu trắng nữa bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Thanh xuân, tinh thần phấn chấn, tươi mát.
Trong lòng cô lại lộ ra vẻ điềm đạm nho nhã đoan trang, Hoắc Thiếu Kiệt không nhịn được tim đập thình thịch.
Hoắc Thiếu Đình sẽ không quan tâm cô mặc cái gì, dù sao người trong lòng hắn là Ôn Thi Lan, có quan hệ gì với cô đâu.
“Không đâu, chúng ta đi thôi.”
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, Dung Đại thớ phào nhẹ nhõm, trong lòng không ngừng động viên mình, lo lắng trong lòng được tiêu tán không ít.
Hoắc Thiếu Kiệt nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc cô đang ngửa đầu híp mắt nhìn lên bầu trời chụp một tấm ánh, mở wechat ra thuận tay gửi cho Hoắc Thiếu Đình.
Loại chuyện này vẫn nên báo trước thì tốt hơn, nếu không ông anh quý hóa của cậu trớ về người chết chắc chắn sẽ là cậu.
Hoắc Thiếu Đình đang họp nhìn thấy điện thoại di động trên mặt bàn lóe lên, cầm lên mớ ra nhìn, liền thấy tấm ảnh thanh xuân dào dạt của Dung Đại, ánh mặt trời khúc xạ trên làn da như sữa của cô, giống như là mạ một tầng ánh sáng.
Trong đầu hắn nhất thời nhảy ra hai chữ: Tinh linh.
Sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại trả lời: hoàn hảo mang
‘ạ
vê.
Sau khi gửi thành công, hắn ý thức được hình như có gì đó sai sai muốn thu hồi lại câu vừa rồi, nhưng vừa định ấn thu hồi thì nhận được cái mặt cười của Hoắc Thiếu Kiệt gửi tới, ngón tay vừa vươn ra rụt trở về, vứt điện thoại xuống bàn.
Dung Đại đi theo Hoắc Thiếu Kiệt đến đoàn làm phim, không ít người nhìn thấy cô đều tò mò, nhưng rất nhanh đã có người nhận ra thân phận của cô, ánh mắt nhìn cô không khỏi nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi có thể đi xung quanh không?”
Dung Đại đối với những thứ này đều cảm thấy rất mới lạ, thấy Hoắc Thiếu Kiệt vừa đến, trợ lý liền cầm không ít văn kiện đưa cho cậu ta.
Hoắc Thiếu Kiệt nhìn thoáng qua bốn phía: “Vậy chị cẩn thận một chút, đây là đoàn làm phim tạm thời, đang tuyển nhân vật, có vài thứ không vững chắc, chị đừng chạy lung tung.”
“Yên tâm đi.” Dung Đại gật gật đầubcất bước rời đi.
Người đến đây tuyển chọn rất nhiều, Dung Đại nhìn đám người mênh mông này, cô lựa chọn đi dạo xung quanh một vòng, đi tới đi lui liền đến nơi thử vai.
“Thật sự là liều mạng.”
Nhìn những diễn viên thử vai nói khóc là khóc, nói ngã là ngã, cô nhịn không được cảm thán, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Cô cũng muốn xem người đời sau hiểu rõ cuộc sống cung đình cổ đại như thế nào, liền tìm một cái ghế ngồi ở một bên xem kịch.
“Đi xuống đi xuống! Diễn cái quỷ gì không biết! Một chút khí thế của Quốc Hậu cũng không có! Tiếp theo!”
Sắc mặt đạo diễn càng ngày càng ảm trầm, lửa giận dần dần lan tràn khắp nơi.
“Đạo diễn Lục, người cuối cùng không tới được.” Trợ lý chạy tới báo cáo.
Đạo diễn giận dữ đạp đổ cái ghế bên cạnh, người trong phòng thử vai nơm nớp lo sợ, chỉ có một mình Dung Đại ung dung ngồi đó xem kịch.
“Cô kia…Chính là cô! Lại đây!”
Đạo diễn tức giận, vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng “hả hê khi người gặp họa” của Dung Đại, nhất thời lửa giận bốc lên chỉ vào cô lớn tiếng quát lớn!
Dung Đại kinh ngạc, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, xung quanh cô đều là nhân viên làm việc.
Đạo diễn căm tức, trợ lý bên cạnh mấy lần muốn nhắc nhở ông ta đây không phải diễn viên tới thử val, nhưng đều không tìm được cơ hội.
Dung Đại chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội nhìn ông ta hỏi: “Diễn cho ông, có thù lao không?”