“Bạch Dao, Bạch Dao. Ta muốn nàng.” Con thú dữ trong người Thuần Khanh đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Làn môi mềm mại của nàng, nước da trắng sứa khuất sau phượng bào. của nàng thật khiến hắn mong một lần xé toạc mà chiêm ngưỡng.
Trên người Bạch Dao, một mùi hương quyến rũ không ngừng tỏa ra làm niêm hương phấn trong hắn ngày một dữ dội. Mùi hương ấy thật mê người, thật khiến người ta muốn nhanh chóng nhào đến mà chiếm lấy cho riêng mình.
“Ngũ thường tám phương, nam kê chỉ lệnh, cấp cấp như luật lệnh. Lệnh!” Bạch Dao nghiêm mặt hô lên, tay nàng chỉ thẳng về hướng Thuần Khanh, đôi mắt từ thâm tình nhanh chóng chuyển sang trạng thái sắc lạnh như băng.
Tiếng hô vừa dứt, Thuần Khanh lập tức quỳ một chân hành lễ trước nàng, giọng nói hắn cũng biến đổi thành một người khác, hắn cung kính trước nàng: “Ngũ thường xin nghe lệnh chủ nhân.”
“Ngươi hãy nhanh chóng mang thân xác này nhanh chóng rời khỏi đây. Đi về hướng Tây, phủ của hắn có tên là Ung Dương Cát.”
Ngũ thường nhận lệnh từ chủ tử, hắn trong hình hài của Thuần Khanh liền dùng hết tốc lực làm theo lệnh nàng.
Đây là một cổ thuật nàng vô tình học được từ một vị quái nhân lúc còn hành tẩu giang hồ. Thuật này có sức mê hoặc lòng người cực kỳ hữu hiệu.
Kẻ trúng phải thuật này, lập tức cơ thể liền mất khống chế và sẽ hoàn †oàn nghe theo lệnh của người hạ thuật.
Cổ thuật này có thể sai ma khiến quỷ, đảo loạn đúng sai; đổi lại, kẻ hạ thuật sẽ bị mất hết hoàn toàn nội lực trong vòng ba tháng.
Nói cách khác, một khi cổ thuật được thi triển thành công, kẻ lập luật cổ thuật sẽ trở thành một người bình thường; thậm chí, đến việc chạy nhảy cũng trở thành nên khó khăn.
Bóng lưng Thuần Khanh chỉ vừa khuất dạng, Bạch Dao vẫn chưa kịp định hồn thì toáng người của Vương Nhất đã đứng trước mặt nàng.
“Hoàng hậu, nàng làm gì ở đây?” Vương Nhất chau mày, hắn tức giận mắng nàng.
Tài năng diễn kịch của Vương Nhất quả thật khiến người ta phải cúi đầu ngưỡng mộ, rõ ràng nàng có mặt ở nơi này là vì lệnh của hắn.
Vậy mà, đế vương vô tình, hắn vô cảm, hắn vờ như không hay không biết, mặt rõ vẻ kinh ngạc như thể bản thân hoàn toàn vô tội.
Thái phó đại nhân tranh thủ lên tiếng tố trạng: “Hoàng thượng, thứ lỗ cho vi thần nói thẳng. Vừa nói ai ai ở đây cũng đều trông thấy bóng dáng nam nhân đang vội vã rời đi. Hơn nữa, hoàng thượng, trên đất vẫn còn sót lại một mảnh áo bị rách... áo này thật giống trang phục của các nội thị trong cung.”
“Câm miệng. Trãm không hề thấy ai cả. Các người, các người có thấy ai khác ngoài hoàng hậu sao?”
Câu nói của Vương Nhất làm toàn bộ bá quan đều run rẩy đồng loạt quỳ xuống. Hắn đường đường là một hoàng đế, là trắng hay đen vốn dĩ chỉ cần một câu nói của hắn là đủ.
Thế nhưng, xét tình hình hiện tại, không chỉ quan viên trong triều chứng kiến tất thảy mà còn có hàng trăm hàng triệu đôi mắt khác của dân chúng.
Vương Nhất bị sự ép buộc của số đông mà sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, hăn chưa từng nghĩ rằng, một kẻ đôi tay nhuốm đầy máu tươi nhằm tranh ngôi đoạt vị như hắn, nay lại có thể vì một nữ nhân mà muốn chống đối cả thiên hạ.
Lưng nàng tựa vào cột đình, nàng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt không chút oán trách hay cầu tình. Trong đôi mắt sâu thẳm kia chất chứa đầy vẻ bi thương, đôi mắt xinh đẹp kia đang bị khuấy động bởi những giọt nước sắp trào.
“Vương Nhất, chàng đến đây được không? Trước khi chàng ra lệnh ban cho ta lụa trắng, ta có thể một lần cuối cùng ôm lấy chàng không?” Vương Nhất không tự chủ được hành động của mình, hắn nhanh chóng nghe lời nàng rồi bước nhanh về phía nàng.
Hắn đưa tay ôm trọn lấy hoàng hậu của mình, hắn đã từng không nỡ xuống tay với nàng, ngày xưa hay bây giờ đều là chung một kết quả.
“Ha Ha. Vương Nhất, ngươi chết đi.” Bạch Dao đạt được ý đồ, nàng thừa cơ hắn đang diễn vai thâm tình nặng nghĩa mà dùng chính chiếc trâm cài hắn tặng đâm thật sâu vào tim hắn.
Vương Nhất ngã khuyu trong vòng tay nàng, máu trên ngực hắn tuôn ra ướt cả bàn tay trắng như tuyết của nàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!