“Tâm hồn ngươi để ở chỗ nam nhân nào rồi?”
Nàng vẫn giữ tướng ngồi bá đạo đó, trong chốc lát nàng dùng khinh công mà bắt lấy chùm nho trên bàn.
“Tiểu thư... người đừng tùy tiện như vậy. Lỡ có ai trông thấy thì...”
Ngày. ngày ở bên cạnh Bạch Dao, hôm nào vị tiểu thư này cũng làm cho nàng có mấy phen hú vía.
Đường đường là hoàng hậu một nước, lại có thể ngồi cái tướng hệt như những nam nhân.
Bạch Dao hoàn toàn không để tâm đến mấy lời Ngọc Nhi vừa nói, trên người nàng chỉ một thân yếm vải. Nàng nhoài người về phía sau, một tay chống lên giường, tay còn lại đưa chùm nho lên miệng.
Đôi môi nhỏ xinh kia liền nhanh chóng đớp lấy một quả ngon nhất trên đó, nàng bắt đầu nhăm mắt thưởng thức vị ngọt từ loài trái cây ấy.
“Ăn không?” Bạch Dao liếm môi quay sang hỏi Ngọc Nhi.
“Tiểu thư của em ơi... người... người thật là..”
Cô thiếu nữ mới lớn bị mấy lời trêu chọc của Bạch Dao làm đỏ hết cả má. Nhiều lúc Ngọc Nhi cũng tự hỏi, có phải trong lúc hành tẩu giang hồ, vào thời điểm nàng không để ý đã có một tên yêu nghiệt nào đó nhập vào thân xác của tiểu thư nàng chăng.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Bằng không, một người nữ nhân bình thường làm sao có thể có những hành xử quái lạ như vậy.
“Không ăn thì ta ăn.”
Thái độ lúng túng của Ngọc Nhi làm nàng mất hết hứng, chỉ là nàng xem cô nhóc ấy như tỷ muội nên mới muốn nàng ấy cùng ăn thôi. Ý tốt của nàng, cô nhóc ấy không những không nhận, ngược lại còn ấp a ấp úng làm nàng hết sức khó hiểu.
Khoé môi nàng đột nhiên nhếch lên, giọng nói nàng cũng trở nên cao hứng quay sang Ngọc Nhi nói: “Em ra phòng đi. Ta muốn ngủ.”
Ngọc Nhi cúi đầu lui ra.
Bạch Dao vẫn ngồi ăn nho ngon lành cho đến khi tai không còn nghe thấy tiếng bước chân của Ngọc Nhi nữa thì liền lên tiếng.
“Ở trên đó không bị muỗi đốt sao?”
“Cạch...”
Cửa sổ phòng nàng đột ngột mở ra, từ trên cây có một người nam nhân bay xuống đến ngay trước mặt nàng.
Khuôn mặt anh tú và phong thái ung dung của chàng lãng tử đã bị cảnh xuân hiện hữu làm cho cứng đờ, hắn nhăm tịt mắt lại miệng liên tục thúc giục nàng: “Người... Người mặc y phục vào đi.”
“Ha Ha. Huynh mắc cỡ sao?
Chẳng phải huynh ở bên ngoài đã chứng kiến hết rồi sao?
Ta ăn nho có gì đáng cười mà huynh lại cười rung cả nhánh cây?
Đôi mắt mê người của hắn một mực không dám hé mở, hắn vẫn cúi mặt lắp bắp biện minh.
“Ta, ta không nhìn thấy gì cả. Ở bên ngoài bị cánh cửa che khuất. Ta... ta chỉ thấy khuôn mặt người, cổ người và...”
Hắn dừng lại không nói nữa, nàng kéo chăn che chắn cơ thể rồi gặng hỏi tới cùng: “Và cái gì?”
“Tư thế ngồi của người.”
Hắn do dự một lúc cuối cùng cũng chịu nói hết câu.
“Mở mắt được rồi. Đôi mắt xinh đẹp đó, nhăm chặt thì thật đáng tiếc.
” Nàng đưa tay nâng cằm hẳn lên rồi kề sát thì thầm.
“Người..”
Hắn ngạc nhiên vì đối với hắn nàng không chút phòng bị.
Người cẩn thận như nàng lại không có tâm phòng hắn.
Rốt cuộc, là vì nàng tuyệt đối tin tưởng hắn hay vốn dĩ là vì nàng luôn nghĩ, hắn không phải một nam nhân?
“Được rồi. Lúc nãy, nếu Vương Nhất “làm càng" huynh sẽ xông vào cứu ta hay vẫn sẽ ngồi yên trên đó?”
Người nam nhân này đã ở trên cây rất lâu.
Cả tháng nay, mỗi khi Vương Nhất sắp đến hắn lại trèo lên cây rồi nằm ở đó cho đến khi Vương Nhất rời đi.
Những tiết tấu lễ nghĩa mà hắn định nói với nàng, quả thật không phải điều nàng muốn nghe.
Quan trọng hơn những thứ chết tiệt ấy, không hiểu sao nàng chỉ muốn biết lúc hắn chứng kiến Vương Nhất lột đi y phục nàng, khi đó thâm tâm hắn đang nghĩ điều gì?
Câu trả lời trong lòng hắn chỉ có một, “Ta sẽ xông vào đập chết hắn rồi ra sao thì ra.”
Thế nhưng, khi hắn thốt lên thành tiếng lại là mấy chữ vô cùng dè dặt: “Người ách đã có tính toán riêng.”