“Bệ hạ. Bệ hạ?” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc kia làm hắn tỉnh giấc.
“A Dao... À, Yên Linh, nàng tỉnh rồi. Nàng còn thấy đau ở đâu không?” Thấy nàng đã bình an vô sự, hắn vui mừng đến mức lỡ rồi tên cũ của nàng ấy.
Nàng đáp lại hắn bằng một nụ cười dịu dàng, nàng ấy như một đoá hoa mẫu đơn giữa một rừng hoa hồng đỏ. Dù là trước đây hay bây giờ, dù là hậu cung mình nàng hay có thêm vài trăm người thì ở hoàn cảnh nào. cũng vẫn luôn nổi bật và thu hút mọi sự chú ý của hắn.
“Bệ hạ. Thần thiếp không sao. Ngài ở đây ở đêm sao?”
“Ừ. Không sao là tốt rồi. Lần sau đừng đỡ kiếm thay ta. Da thịt ta dày, bị đâm mấy nhát cũng không sao.” Hắn thấy nàng đến cả ngồi dậy không không thể ngồi được liền xót xa nói.
Ha. Người như hắn, người có thể vì ngôi vị mà không từ thủ đoạn bức. chết bao người bây giờ lại vì một nữ nhân mà cam lòng để bản thân bị thương sao. Xem ra, nước cờ này nàng đã đi đúng rồi.
“Bệ hạ. Long thể ngài đáng ngàn vàng, thiếp vinh hạnh vì được vì bệ hạ.” Bệ hạ, hai chữ này đến nằm mơ hắn cũng muốn được người khác xưng hô kính cẩn như vậy. Thế nhưng, với nàng ấy, hai chữ “bệ hạ" từ miệng nàng thật sự làm hắn vô cùng chán ghét.
“Đừng gọi ta là bệ hạ, nàng vẫn gọi tên ta như trước đi.”
“Bệ hạ...” Nàng cúi đầu kính cẩn định từ chối yêu cầu từ hắn.
“Nàng không nghe lời ta?” Hắn nâng căm nàng lên tức giận hỏi.
“Thần thiếp... vậy ngài có thể gọi thần thiếp là A Dao không?” m thanh ngọt ngào êm tai như giọng hát giao nhân phát ra từ cổ họng nàng bị thay bằng những lời kính ngữ và nỗi sợ hãi người trước mắt.
“Nàng sợ ta? Ha. Nàng sợ ta sao?” Hắn muốn quyền lực, hắn muốn tất thảy người trong thiên hạ phải cúi đầu trước hắn, riêng nàng, hắn lại không muốn nàng sợ hăn. Đôi mắt nàng đã rơm rớm nước mắt, hắn mềm lòng buông tay ra: “Được, nàng gọi tên của ta. Không được sợ ta. Ta sẽ gọi nàng là “A Dao" như lúc trước.”
“Vương... Vương Nhất, chàng phải lên triều rồi.” Nàng cúi đầu nói nhỏ. Đúng vậy. Đây mới là thứ hắn muốn thấy ở nàng, hắn chỉ muốn nàng đối xử với hắn như trước đây, luôn ôn nhu, ân cần như vậy là đủ rồi.
“Được. Nàng nghỉ ngơi đi. Xong việc ta lại đến thăm nàng.”
Cuối cùng tên lang sói đó cũng đã chịu rời khỏi chỗ nàng, kế hoạch trả thù của nàng còn thuận lợi hơn rất nhiều so với dự tính.
Ba tháng nay, nàng lúc nhu lúc cương với hắn, khi thì cao ngạo như một dũng tướng trước xa trường, lúc thì lại như một chú mèo con muốn hắn vuốt ve, nâng niu. Hắn đối với nàng bây giờ, chỉ có yêu hơn, rất yêu và không thể thiếu.
“Ngọc Nhị, người giúp ta hành thích vẫn an toàn chứ?” Không có hắn ở đây, Bạch Dao liền thản nhiên uống trà rồi ung dung hỏi cô tỳ nữ kế bên.
“Dạ hoàng hậu, người đó trốn thoát an toàn.”
“Bốp."
Nàng đập nát tách trà trong tay căm phẫn lớn tiếng trách mắng: “Không được gọi ta là hoàng hậu. Buồn nôn chết đi được.”
“Dạ... Dạ tiểu thư.” Ngọc Nhi sợ hãi khi thấy chủ nhân tức giận, chút nữa nàng lại gọi nhầm thành cái danh xưng “vương phi” mà trước đây nàng vẫn hay gọi nhưng cũng may miệng kịp thời sửa lại.
“Ha Ha. Ngươi biết không, hắn đã rất lo lắng cho ta. Hắn còn trách ta tại sao không để hắn bị đâm mà đỡ đao cho hắn. Thật không uổng công ta bị thương mà.”
“Tiểu thư, người không sợ ngài ấy lại lừa gạt người sao?” Ngọc Nhi lo lắng cảnh báo nàng. Trước đây, Vương Nhất cũng đã từng diễn rất đạt vai diễn “phu quân tốt" nên mới thuận lợi hãm hại cả nhà chủ nhân nàng. Hiện, nàng rất sợ vị tiểu thư của mình sẽ lần nữa bị tên ấy “qua mặ
“Không. Lần này hắn thật lòng. Khi hắn ở đỉnh cao của quyền lực, hắn không cần diễn cho ai xem nữa. Hắn dám lấy gan yêu ta thì ta cũng sẽ có gan moi tim hắn tế vong linh người nhà mình.”
“Ngươi mang cái này trả công cho người đó.” Nàng lấy ra một gương châu báu cùng với một nửa mảnh ngọc bội giao cho Ngọc Nhi rồi dặn.
“Tiểu thư. Người đó có nói với em, chỉ lấy nửa miếng ngọc. Không muốn thù lao ạ.”
Kể ra, người thần bí đã không ngừng âm thầm giúp đỡ nàng thực hiện kế sách trả thù này cũng rất lạ lùng. Hắn đã bao lần vì nàng mà xém mất mạng nhưng cuối cùng cũng không đòi hỏi nàng bất cứ thù lao nào quý. giá.
Có lẽ, Vương Nhất cũng là kẻ thù của người kia. Người thần bí nọ giúp nàng cũng là giúp chính mình, chỉ có lý do này mới có thể lý giải được nguyên do vì sao người này lại không cần nàng đền đáp.
“Tiểu thư, tiếp theo người định làm gì?”
“Cứ từ từ chơi với hắn.”
Nàng đã lấy lý do để tang cha nên ba năm không cho hắn động vào nàng. Hậu cung hắn nhiều mỹ nữ như vậy, việc này không có gì là khó cả nên lúc trước hăn cũng đã đồng ý với nàng.
Hiện tại, hắn đã say mê nàng đến mức, ngoài cung của nàng ra hắn không hề đến cung của bất kỳ phi tử nào khác.
Nhiều lần hắn cũng đã muốn phá lời hứa với nàng nhưng rồi vẫn bị nàng từ chối. Rồi sẽ có một lúc nào đó, con thú dữ trong hắn sẽ không nhịn nổi nữa mà muốn “sủng hạnh” nàng trước hạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!