Cơ thể nàng đau đớn vô cùng, trên ngực nàng đã bị một mũi tên đâm trúng.
Tên này có độc, không chỉ là độc mà còn là loại cực độc. Nàng chỉ vừa mới trùng sinh được một ngày, giờ đã phải chết rồi sao!
Bạch Dao lịm đi vì chất độc, dáng hình mong manh như xương hạc đổ nhào về phía sau.
Rất nhanh, một hơi ấm nhẹ nhẹ truyên đến tấm lưng nàng. Hình như đã có ai đó vừa kịp lúc nâng lấy tấm thân nàng.
“Cô nương? Cô nương?” Chàng mỹ nam tuấn tú ôm lấy thân nàng lo lắng gọi.
Đám thích khách kia, rõ ràng chúng đã được ai đó phái đến giết chàng.
Cô nương này, không hiểu nguyên cớ gì lại vô tình đi đến nơi này và trúng tên. Sắc mặt nữ nhân trong tay ngày một biến đổi, đôi má hồng hào đã trắng bệch đến khó coi.
Chân mày nữ nhân kia chau lại vì đau đớn.
Cơ thể nàng ta đang ngày một lạnh hơn, đôi tay gây cũng đã bắt đầu có dấu hiệu đông cứng lại.
Bịch Bịch...
Tiếng chân người đáp từ mái đình xuống đất, người này quỳ một chân hành lễ trước nam nhân nọ rồi lo lắng thỉnh tội.
“Chủ nhân. Thứ lỗi thuộc hạ đến muộn”
“Rời đi nhanh.” Chàng xua tay ra hiệu.
Hắn nhìn nữ nhân trong tay mà không khỏi bối rối. Cô nương này và hắn không quen không biết, nay lại vì hắn mà vô tình bị trúng độc.
Rõ ràng người đến chỉ muốn giết hắn, tên này đã trúng, độc lập tức sẽ tràn khắp kinh mạch, lần lượt phá huỷ toàn bộ mạch máu và gân khớp, đau đớn vô cùng vô tận.
“Cô nương xin thất lễ” Hắn không thể suy nghĩ về lễ tiết nữa. Mạng người quan trọng hơn. Nếu độc không được lấy ra kịp thời chắc chắn nàng sẽ phải bỏ mạng.
Hắn đặt lưng nàng dựa vào lòng mình, tim hắn bất chợt đập vội, tay chân hắn luống ca luống cuống, hắn nhắm mắt lại dứt khoát kéo y phục nàng.
“Sao không được!”
Hắn mất kiên nhãn vì đã kéo mấy lần mà y phục nàng vẫn không xê dịch.
Hắn mở mắt thật to, nhìn chằm chăm vào chỗ đó. Hoá ra, dây rút áo đã được mở đâu. Y phục của nữ nhân thật phiền phức làm sao...
Thì ra thân thể nữ nhân sẽ không có nhiều lông như đám nam nhân. Dưới cổ là một bờ vai nhỏ nhắn. Hai bên xương đòn khuyết sâu có thể đựng được. tận ba đồng tiền xu.
Làn da lại mịn màng tựa hoa sứ, hương thơm cơ thể nàng phảng phất phả vào mũi hắn. Trong phút phốc, người hắn cứ ngây ra vì mê mãn.
Chiếc yếm đào màu hồng nhạt đang nhấp nhô liên hồi vì hơi thở của nàng. Bên dưới lớp áo ấy cứ nhịp nhàng lên xuống làm người ta phải đỏ mặt.
“Tập trung! Tập trung!” Hắn lắc đầu liên tục, đây đâu phải việc hắn cần làm. Hắn đưa tay chạm vào da thịt trống trải trên thân dáng mềm nhũn ấy.
Một cảm giác mát lạnh truyền qua bàn tay hắn, thật không rõ do da thịt nữ nhân vốn là vậy hay là nàng ấy đang lạnh đi bởi chất độc.
Tấm áo đào bị kéo thấp xuống để lộ ra vết thương, mũi tên này thật biết lựa chỗ đáp. Đáp đâu không đáp lại đáp đúng trên ngực nàng.
Cái này, cái đó, sao chẳng thể cách xa nhau thêm chút nữa vậy! Hắn nhìn mũi tên cùng với nụ hoa trên ngực nàng mà bối rối hành sự.
“Hự..” Cổ họng nàng phát ra âm thanh đau đớn.
Tên độc đã được rút ra. Việc còn lại chính là nhanh chóng lấy đi máu độc và chất độc trên miệng vết thương.
Bờ môi hẳn có chút run run vì ngại, đây là lần đầu tiên hắn chạm qua nữ nhân. Dẫu chỉ là cứu người nhưng phương cách này cũng hơi...
Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, người đổ về phía sau lấy đà xông tới. Một vật mềm mềm, nóng nóng, nhỏ nhỏ đang bị lưỡi hắn quấn chặt.
Hình như có chút sai sai rồi. Tại sao chất độc này lại không đắng, không có mùi khó chịu, lại còn rất thơm và mềm nữa.
Bốp.
Đầu hắn đau điếng như trời đánh. Hình như ông trời cũng không tán thành cho hắn bởi cách cứu người kiểu này nên vừa sai thiên lôi đánh hắn.
“Mở to mắt ngươi ra. Canh cho chuẩn vào” Một giọng nữ tức giận nói.
Hắn lắp bắp đáp lại, mắt vẫn nhắm tịt không dám mở ra: “Thiên lôi gia gia. Tha cho con. Ngài cứu nàng ấy đi. Con... con không dám nữa. Con biết sai rồi”
Kể từ khi hắn rút mũi tên ra, Bạch Dao cũng lờ mờ đỡ đau hơn.
Ấy nhưng, nếu tên này chần chừ nữa thì nàng sẽ chết thật mất.
“Nhát như thỏ đế.”
Cổ hắn bị một lực hắn mạnh ghì xuống. Lần này thì miệng hắn đã chạm trúng vết thương trên người nàng.
Vừa rồi chính nàng đã đánh vào đầu hắn.
Cũng chính nàng đã không thể trơ mắt đứng nhìn bản thân chết đi nên đã kéo đầu hắn vào người mình.
Cái tên này, không biết vì hắn quá quân tử hay vì quá vô dụng.
Ngay cả việc lấy độc cũng chần chừ không dám. Rõ ràng người thiệt thòi là nàng. Nào có phải hắn.
Mặc kệ! Nàng không thể chết lãng xẹt như vậy được.
Thanh danh thục nữ gì đó, hắn dám ho he nửa câu thì cái đầu của hắn nàng nhất định sẽ tự tay tháo xuống làm ghế ngồi.
Bấy giờ, nàng không biết nên cười hay nên khóc, việc của Vương Nhất còn chưa xong, bản thân lại bị cuốn vào một rắc rối khác...
Mùi thuốc độc quả nhiên là dễ chịu hơn mùi thơm của nữ nhân.
Hắn lấy lại tinh thần, tập trung chuyên môn, nhanh chóng giúp nàng hút hết chất độc và máu độc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!