“Èm hèm.” Chu Thừa tướng ho khan. Ông cố tình làm thế để ngăn cuộc ẩu chiến giữa huynh muội họ.
“Phụ thân, người đừng nghe A Dao nó xàm”
Thanh Thiên bối rối, chàng liền buông Bạch Dao ra, miệng phủ nhận, mắt liền đảo về hướng khác vì chột dạ.
“Ồ. Vậy Thanh Thiên không thích con bé ấy rồi. Vừa hay Ngọc Nhi cũng đến tuổi cập kê, ta phải tìm cho nàng một mối hôn sự thôi.”
Chu Thừa tướng vuốt râu giả đò thăm dò ngược lại tên nhi tử gian mảnh.
Vừa nghe phụ thân có ý định gả người thương, Thanh Thiên liền xót ruột, bàn tay chàng vô thức bóp chặt vì bất đông, chàng quên hết tình hình liên nhanh miệng phản ứng kịch liệt: “Không được. Tuyệt đối không được”
Cả nhà ai nấy đều kinh ngạc ngước nhìn Thanh Thiên, mặc dù ai cũng biết tỏ lòng chàng nhưng khó ai có thể lường trước được tâm tình này.
Quả nhiên, người mang dòng dõi họ Chu luôn sẽ nặng tình, nặng lòng như vậy.
Giả sử, Ngọc Nhi có thật sự bị mai mối cho một hôn sự khác, với tính khí này, có khi Thanh Thiên sẽ đánh liều đem hết tiền đồ mà cược đổi lòng giai nhân.
“A Dao, ngó bộ con nên đổi cách xưng hô với Ngọc Nhi rồi”
“Ha Ha. Ca Ca. Ca chỉ là ngựa non chốn đồng bằng, làm sao sánh nổi chiến thần thảo nguyên như phụ thân.” Bạch Dao cười khoái chí khi tận mắt chứng kiến ca ca gian xảo lại bị phụ thân trêu chọc.
Ngẫm lại thì, những đức tính ma quái lẫn những chiêu trò phá phách của nàng, nếu không phải được thừa tự từ thân sinh thì làm sao có thể thành thục được như vậy.
“Quay lại chuyện của muội đi. Cẩn thận coi chừng bản thân vô thức trở thành vương phi lúc nào chẳng hay đó.”
Thanh Thiên liền tức mang chuyện của Bạch Dao bàn luận, Thanh Thiên xoa đầu Bạch Dao đến rối tung cả tóc nàng rồi thầm nghĩ ngợi.
Con nhóc này dám xem huynh trưởng thành trò tiêu khiển.
Cũng mong rằng tối nay, khi vào cung dự tiệc, nhóc to gan này sẽ phát huy tốt khả năng quậy phá để làm điên đảo hết thảy mấy tên hoàng tử, vương gia kia.
Mong rằng viên minh châu bảo bối của Chu gia sẽ tìm được tấm lang quân như ý mà không phải là ngậm đắng nuốt cay nửa chân nhảy vào hố lửa cung đình.
Tối đến. Hoàng cung tuy rộng lớn, trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm nhưng bầu không khí vẫn mang một vẻ hiu quanh, buồn phiền.
Bạch Dao đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc mà nàng từng thấy hằng ngày ở đời trước, những bông hoa này, tuy rực rỡ nhưng không khoe sắc.
Chúng hệt như những bóng hồng chốn hoàng cung, tuy đẹp đế, lộng lẫy nhưng lại thiếu niềm vui.
Mỹ nhân hậu cung có thể lên đến hàng trăm, hàng ngàn người, sắc tài có đủ chỉ là trong số họ, chẳng một ai có nổi tình yêu của đế vương.
Đã là nữ nhân của hậu cung, một khi vào thì cả đời khó có thể bước ra. Dù biết bản thân sẽ phải đối mặt với cái chết bất kể lúc nào.
Ấy vậy mà, vẫn không ít gia đình, nghèo có, giàu có, là quan lại cũng có, đa số ai ai cũng mong muốn nữ nhi nhà mình được làm quý phi, quý nhân để hưởng vinh hoa phú quý một đời.
Bạch Dao cảm thấy bản thân thật may mắn khi là tôn nữ của Chu gia, ở đời trước hay hiện tại, phụ mâu lẫn ca ca nàng đều không một ai mong muốn nàng dùng hạnh phúc một đời để đổi lấy vinh hoa.
“Wi thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Chu Thừa tướng cúi người hành lễ trước long nhan.
Bạch Dao cũng theo ngài hành lễ, gương mặt nàng bình phàm đã bị trang điểm xấu đi. Hôm nay, nhân dịp vào cung diện thánh, nàng lại càng đặc biệt sửa sang thêm phần xấu hơn.
'Vết chàm được vẽ đậm hơn mọi khi, chân mày cũng bị tô đen đến quá đà, môi không đánh son, cố tình để cho thần thái nhợt nhạt như xác sống.
Khi ngay nàng vừa ngẩng đầu lên, không những hoàng đế mà còn cả những quan viên khác, từ già đến trẻ, là đàn ông thì kinh hãi, sợ sệt; phụ nữ thì nén cười che mặt bởi vẻ xấu xí của nàng.
Bạch Dao cười thầm trong lòng, quả nhiên không ngoài dự tính của nàng, chỉ cần nàng xấu đến mức khiến ma chê quỷ hờn, dù Vương Nhất có tâm cơ nhìn trúng nàng đi nữa, hoàng thượng cũng sẽ vì thể diện hoàng gia mà từ chối hôn sự này.
Bằng sự cẩn trọng và tỉ mẩn, Bạch Dao vẫn có chút bất an, tốt nhất nàng nên tìm cớ tránh chạm mặt Vương Nhất.
Có như vậy thì mới chắc chắn được việc hắn không nhìn trúng nàng.
“Ơ. Nàng ta sao vậy?” Một nữ nhân ngồi cạnh Bạch Dao hốt hoảng kêu lên. Bạch Dao ngã sõng soài trên đất, nàng vật vờ vật vưởng cào cấu tấm khăn trải bàn làm rượu lẫn hoa quả đều theo đà mà đổ xuống hết.
“Chu Thừa tướng, nữ nhi của ông lại làm sao đó?” Hoàng đế không quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của nàng.
Ngược lại, khi nàng xảy ra chuyện ông ta liền vô cớ hỏi tội thân phụ nàng.
Chu Thừa tướng cúi người bẩm lay.
“Xin Hoàng thượng thứ tội. Nữ nhi của thần lần đầu được ra khỏi cửa, lần đầu đến nơi đông người nên có chút sợ hãi. Mong hoàng thượng có thể khai ân cho nàng ấy được ra ngoài hít thở không khí một lát.”
Hoàng đế không thể trị tội Thừa tướng hay Bạch Dao chỉ vì những chuyện không đáng này, mặc dù không vui nhưng ông ta cũng đành xua tay hiệu cho người dẫn Bạch Dao rời khỏi tiệc.
Tỳ nữ vừa đưa Bạch Dao đi được một đoạn, nhân lúc xung quanh không có người.
Bạch Dao liền thừa cơ hội này đánh ngất đồng loạt cả hai cung nữ bên cạnh.
Nàng kéo lê cả hai nữ nhân ấy tuỳ tiện giấu họ trong một gian phòng rồi phủi tay rời khỏi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!