Đúng là khuôn mặt quen thuộc mà nàng đã mang suốt mười mấy năm nay rồi. Ôi đây hoàn toàn không phải là nàng nằm mơ. Nàng thật sự đã được trọng sinh trở về thời mười sáu tuổi rồi.
“Ngọc Nhi, em mau mau giúp ta mang bộ y phục mới ra. Ta thay xong sẽ ra đón phụ thân trở về.” Bạch Dao háo hức như trẻ con được quà, nàng hân hoan vội vã nói với Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi chau mày không vui, đôi mắt nàng trầm xuống nghiêm túc nhìn chủ nhân, phong thái rất cẩn trọng nghiêm túc nói.
“Tiểu thư, người còn quên chưa trang điểm.”
Phải rồi, xém nữa nàng đã quên khuấy một việc hết sức quan trọng rồi. Khi còn là Bạch Dao, từ nhỏ nàng lúc nào cũng phải trang điểm rất cẩn thận mỗi khi thức dậy.
Nàng và nàng hầu của mình lúc nào cũng phải dậy sớm hơn người khác không phải vì trang điểm cho bản thân xinh đẹp, ngược lại từ nhỏ nàng đã được dạy phải trang điểm để bản thân xấu xí hơn.
Nhan sắc Bạch Dao ngay khi còn là một đứa bé sáu tuổi đã khiến người người ngạc nhiên trầm trồ, cũng vì nhan sắc kinh diễm của nàng mà đã không ít lần nàng gặp nguy hiểm, dù lúc bấy giờ nàng chỉ là một cô bé con.
Mấy đứa tôn nữ chặng tuổi nàng sẽ không được người khác để tâm khi có sự hiện diện của nàng, ghen ghét và đố ky, một lần đám tiểu thư con nhà tôn quý ấy cố tình mang pháo đốt cháy viện của nàng.
Hôm đó, rất may là nàng được nương thân cứu sống kịp thời nên mới qua được một kiếp nạn. Cũng chính lần ấy, nương nàng đã tương kế tựu kế, lấy lý do vì nàng kẹt trong hỏa hoạn mà khuôn mặt đã bị cháy xém, để lại một vết chàm vô cùng xấu xí.
Từ khi mang một dung mạo mới, cuộc sống nàng đã thay đổi rất nhiều, đám tiểu thư nhà quan nọ không còn ghét nàng nữa. Ngược lại, bọn vương tôn công tử từng chạy theo nàng bây giờ mỗi lần thấy nàng chúng đều sợ hãi xa lánh.
Là một đứa trẻ khác, chắc chắn sẽ vì sự ghẻ lạnh của bạn cùng chang lứa mà tủi thân xấu hổ, trái lại Bạch Dao không những không cảm thấy buồn vì điều ấy, ngược lại nàng còn thấy chuyện này là một chuyện tốt. Nhờ vào nhan sắc xấu xí kia, nàng đã không cần phải mất cả tá thời gian quan sát để biết ai đối xử thật lòng với mình. Dung nhan xấu xí làm nàng rất ít bạn, nhưng đã là bạn thì họ đều là những người thật tâm với nàng.
Bạch Dao đã luôn mang khuôn mặt quái vật ấy sống suốt mười năm liền, ngoài những người thân tính, phụ mẫu ra thì không ai biết rằng nàng đang cải trang cả.
“Thừa tướng đại nhân trở về.” Bên ngoài, tiếng người rôm rả vô cùng náo nhiệt khi chào đón phụ thân nàng.
Mấy tháng nay, ông đã phải bôn ba ngoài biên giới phía Tây để giúp quân nhà trấn giữ bờ cõi. Người nước Nguyên thế mạnh quân đông cũng không thể địch lại tài mưu lược từ Chu Thừa tướng.
Vì vậy, chỉ trong vài tháng ngắn, ông đã có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và mang vinh hiển trở về.
Bạch Dao đon đả tiếng từng bước ngọc ngà ra chính đường, nàng cúi người hành lễ cung nghênh phụ thân.
“Cha... Cha... Hôm nay, nữ nhi của ta thật hiểu chuyện nha.” Chu Thừa tướng khom người đỡ tay nàng, đôi mắt ông tràn trề tình yêu vừa nuông chiều vừa chiêu chọc đáp lại nàng.
“Hiếm khi A Dao mới ngoan ngoãn thục nữ như hôm nay. Chàng không tán dương, mà còn trêu ghẹo, không khéo con nó lại giở tính bây giờ.” Mẫu thân nàng khoát tay ông nói, qua đôi mắt bà có thể thấy được niềm hạnh phúc xiết bao khi phu quân bình an trở về.
Cả kinh thành này, Chu thừa tướng là quan viên duy nhất, vừa có quyền có thế, có tiền có tài nhưng chỉ duy nhất một thê.
Ông không chỉ là vị quan anh minh, oai dũng mà còn là đấng trượng phu hiếm có, tuyệt nhiên ông trở thành hình mẫu phu quân lý tưởng của mọi phụ nữ trong ngoài thành.
Trên Bạch Dao còn có một huynh, chàng là một vương tôn anh tuấn, thừa kế tài mưu lược từ thân sinh. Chàng là một nhân tài hiếm có, hiệu ChuThanh Thiên, được hoàng thượng coi trọng không thua gì các vương gia.
Tổng thể gia đình Thừa tướng chỉ có một thê, hai con, một nam, một nữ, nhan sắc đều khiến thiên hạ điên đảo. Đáng tiếc, vẻ đẹp khuynh thành của nàng Bạch Dao đến nay vẫn chưa có một nam nhân nào được chiêm ngưỡng qua.
Thừa tướng phu nhân đưa tay ra lệnh cho tất cả kẻ hầu người hạ trên dưới đều lui xuống, mọi người đã rời đi đủ. Bà cẩn thẩn hiệu cho Thanh Thiên đóng cửa rồi bắt đầu bàn bạc chính sự.
“Trước khi phu quân về, hoàng thượng đã lệnh tối nay sẽ mở tiệc rượu mừng chàng. Còn nữa, người lệnh chàng mang theo Bạch Dao.”
Chu Thừa tướng không khỏi lo lắng về việc hoàng đế triệu tập tôn nữ của ông, không dửng dưng mà người lại lệnh A Dao vào cung. E răng lần này, Bạch Dao của ông khó bề thoát khỏi mong nánh hoàng gia.
“Phụ mẫu an tâm. Nhan sắc của muội muội con còn sợ. Mấy tên vương gia đó làm sao chịu nổi.” Thanh Thiên cười phá lên khi thấy vẻ mặt căng thẳng của hai người.
Theo lẽ thông thường, những kẻ quyền thế như hoàng tử, vương gia, dù là chọn thiếp hay tỳ nữ hầu phòng cũng phải có nhan sắc. Đời trước, vì nàng chủ quan với suy nghĩ ấy nên mới rơi vào con mắt Vương Nhất.
Đời này, dù bằng giá nào đi nữa, nàng tuyệt đối không thể gả cho Vương Nhất, tuyệt đối không thể dính dáng đến bất kỳ vị vương gia nào trong triều để rồi liên luy đến cả gia tộc.
“Phụ mẫu chớ lo. Nữ nhỉ hiểu. Nữ nhi sẽ không để bản thân cuốn vào câu chuyện tranh đấu hoàng cung.”
“A Dao! Nữ nhi chúng ta từ nhỏ sức khỏe đã yếu, hiện đang lâm bệnh. Hoàng thượng sẽ không thể trách được chúng ta phải không?”
Chu Thừa tướng liền hiểu ngay ý tứ phu nhân, ông gật gù tán thành, thân đang mang chiến công lớn, hoàng thượng cho dù có nghi hoặc cũng sẽ nể tình và không trách tội.
“Kế quản binh chỉ có thể sử dụng được một lần. Hai người hãy tin ở nữ nhi. Con nhất định có cách.”
Cả ba người ai cũng đều ngạc nhiên trước những lời đanh thép từ nàng. Bắt đầu từ lúc nào, nàng khuê nữ chưa từng bước chân khỏi cửa lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
Thanh Thiên vẫn không an tâm, mặc dù chàng vừa nói đùa rằng muội muội sẽ không sao nhưng trong lòng không khỏi không lo lăng.
“A Dao, muội cứ ở nhà đi. Để ta và phụ thân vào cung. Dù sao thì hoàng thượng cũng rất thích ta. Nếu ép cưới, để ta hy sinh bản thân cứu muội muội.”
“Ha Ha.”
“Ha Ha.”
“Hi Hi...”
Tiếng cười đồng loạt vang lên sau câu nói của chàng. Thanh Thiên ngượng ngùng, chàng xua tay áo ngồi lại xuống ghế, vành tai có chút ửng đỏ ngại ngùng nói.
“Mọi người thật quá đáng. Có ca ca nào thương muội muội như con đâu. Nha đầu, muội thật máu lạnh, không cảm động thì thôi còn cười to nhất.”
Bạch Dao vẫn tiếp tục cười, nụ cười ngọt ngào với đôi mắt long lanh, khuôn trăng thiếu nữ kề sát lại, nàng đưa tay kéo tà áo ca ca, cố ý trêu chọc.
“Ca. Người xả thân ngọc cưới công chúa... Vậy Ngọc Nhi thì sao?”
Thanh Thiên lập tức chột dạ, chàng lui người về xa, tay nhanh cầm tách trà uống cạn sạch chỉ trong một hơi.
“Muội đừng có luyên thuyên. Ăn có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy. Làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta. Muội đừng thấy Ngọc Nhi theo mình nhiều năm mà tưởng nàng ấy sẽ thật sự đi theo hầu muội cả đời."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!