Chương 11: TẠ TỘI
“Thần... Thần tội đáng muôn chết!” Thái phó hoảng sợ liền quỳ xuống van xin.
Vốn tưởng Vương Nhất chỉ là nhất thời hứng thú với một bông hoa hoang dại nên mới dành nhiều ưu ái cho nàng ta. Ông vẫn luôn nghĩ rằng bản thân rất hiểu Vương Nhất, luôn tin vào phán đoán rằng hắn sẽ chỉ chăm chăm vào việc diệt trừ Bách Thuần Khanh.
Ấy nhưng, lần này ông ta đã sai lầm rồi. Hắn đã thật sự động lòng, với tình yêu hắn dành cho nàng và bản tính của hắn, chắc chắn không chỉ ông mà còn cả cửu tộc nhà ông cũng khó lòng giữ mạng.
“Ha Ha. Bỏ đi.” Vương Nhất lớn tiếng cười rồi lại quay sang nhìn Bạch Dao.
Hắn vô cùng căm phẫn, hắn rất muốn bắt cả thiên hạ bồi táng theo nàng. Thế nhưng, hắn cũng biết dù hắn có làm vậy vì nàng đi nữa, nàng ấy không những không cảm kích mà càng thêm phần hận hắn.
Hắn đã giết quá nhiều người rồi, hắn không muốn giết thêm bất kỳ một ai nữa. Người duy nhất hắn muốn giết nhất hiện tại, không ai khác ngoài bản thân hắn.
Vương Nhất đuổi hết lính gác đi, giờ đây chỉ còn lại một mình hắn đang lầm lũi đào từng tất đất để chôn cất nàng.
Nguyệt vị đã sắp xếp xong xuôi, hắn bế nàng đặt xuống màn đất lạnh lẽo rồi chỉnh trang lại trang phục và tóc cho nàng.
Người khác thấy nàng trong thi hài thối rữa ai ai cũng tìm cớ xa lánh, duy chỉ có riêng hắn, hắn như thể không hề cảm nhận được chút hôi thối nào mà bình thản nằm cạnh xác nàng.
Ngụy trang của hắn, sự giả tạo của hắn đã không còn tồn tại nữa, hắn của bây giờ vô cùng yếu đuối và đầy vẻ đáng thương.
Hắn khóc nấc như một đứa trẻ, âm thanh của những kỷ niệm, những ân hận và nuối tiếc không ngừng vang lên xé tan màn trời an tĩnh.
Vương Nhất ôm trong tâm khảm bao nhiêu nỗi niềm, chấp niệm về người nữ nhân đã từng vì hắn mà cố gắng một đời. Hắn hết oán trách rồi lại đặt ra bao nhiêu giả thuyết cho những câu chuyện đã rồi.
Hắn ân hận, rất ân hận, hắn bị chính những thứ suy nghĩ ấu trĩ của bản †hân mà ăn mòn sức lực lẫn tâm trí.
Sương lạnh, đêm giăng, mây mù che kín phủ vương, hắn nằm cạnh thi hài lạnh lẽo nhưng tâm hắn còn lạnh hơn.
Vương Nhất của hiện tại, hắn hoàn toàn bị kiệt quệ lẫn tinh thần và thể xác, hắn mặc kệ tất cả những yếu tố ngoại cảnh rồi chìm mình trong những suy tư của bản thân.
Bạch Dao, nàng vĩnh viễn sẽ không biết được nàng đã trả được thù rồi. So với cái chết, nàng dày dò ta theo cách thức này thật sự rất hữu hiệu.
Nàng đâu thể nào biết được, vết trâm hôm ấy không đau chút nào, không hề đau, một chút cũng chẳng có. Nhưng cái chết của nàng, nó hơn cả một đòn chí mạng đồng thời xé nát toàn bộ cơ thể, tâm trí và trái tim ta.
Nàng mãi mãi sẽ không thể nào biết được, ta vì nàng đến thở cũng cảm thấy đau đớn và khó nhän.
Bạch Dao, ta hỏi nàng một câu, nếu có một cơ hội làm lại, ta không cần giang sơn, không cần làm đế vương thượng hoàng, nàng không vì ta cửa nát nhà tan, nàng sẽ ở bên ta, một đời một kiếp không chia không xa đúng không?
Mi mắt hắn ngày một nặng nề, hắn không những đã ngủ bên cạnh xác nàng mà còn buông xuôi vương quyền địa vị, hắn dùng hết thảy nội lực còn lại bảo vệ cơ thể nàng khỏi những con côn trùng ăn xác.
Những sai lầm trong quá khứ hắn không thể sửa chữa nên chỉ còn cách lấy cái chết bồi tội cho nàng.
Như một cách chứng minh cho một tình yêu chậm trễ, vào thời khắc hắn vắt cạn cơ thể mình, bàn tay hắn vẫn nắm chặt bàn tay nàng.
Cái giá của một tình yêu muộn màng luôn luôn rất đắt đỏ. Hắn có tất cả nhưng cũng mất tất cả.
Than trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Dù hắn có đau đớn bao nhiêu, tim có chết đi sống lại ngàn triệu lân cũng vẫn không thay đổi được sự thật tàn khốc trước mắi...
Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên trong đầu Bạch Dao khiến cô ấy vô cùng khó hiểu.
“Thiên kê chỉ lệnh
Phượng mệnh tái sinh
Hồ dưỡng thanh long
Phù tá quân vương
Tiền triều tái dựng
Tức sinh thái bình.”
Bài thơ kia vừa dứt, nàng chưa kịp hiểu điều kỳ lạ gì đang diễn ra thì đã bị giọng nói của Ngọc Nhi làm nàng tỉnh giấc.
“Tiểu thư. Tiểu thư, người dậy nhanh lên Thừa tướng sắp về đến cửa rồi.” Bạch Dao lười biếng dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, đầu tiên nàng bị dáng vẻ tóc thắt bím hai con của Ngọc Nhi làm cho kinh ngạc.
Cách trang điểm lẫn kiểu tóc của Ngọc Nhi hiện giờ không khác gì so với lúc Bạch Dao vẫn còn là đương kim tiểu thư ở phủ Thừa tướng.
Không chỉ là kiểu tóc, hôm nay Ngọc Nhi trông cũng trẻ và đẹp hơn mọi ngày. Bạch Dao không nhấc chân xuống giường mà cứ đâm đâm nhìn Ngọc Nhi thắc mắc.
“Tiểu thư, mặt em đâu có dính lọ sao người nhìn em kỹ vậy. y da! Tiểu thư ơi nhanh lên.”
Ngọc Nhi chau mày khó hiểu, cô nương chợt nhớ ra chuyện Thừa tướng sắp về liền nhanh miệng hối thúc Bạch Dao sửa soạng.
“Khoan! Lúc nãy em vừa nói phụ thân ta sắp về sao?” Bạch Dao nhận ra điểm kỳ lạ nhất liền hoài nghỉ hỏi lại.
“Tiểu thư, người đừng có đùa với em nữa. Người mà không chuẩn bị xong em sẽ bị đòn đó.”