Minh Hoàn ngủ một giấc tới sáng, Sào Ngọc bấm thời gian tới gọi Minh Hoàn rời giường.
“Tiểu thư, tiểu thư ơi, hiện tại đã giờ Mão rồi (5h), người cũng nên dậy thôi ạ.” Sào Ngọc vén màn giường ra hai bên, khẽ lay lay Minh Hoàn, “Nô tỳ hầu hạ người rửa mặt súc miệng ạ.”
Minh Hoàn mở mắt ra trong mơ màng. Nàng vẫn còn có chút buồn ngủ. Tay ngọc túm lấy chăn, nàng chậm rãi ngồi dậy: “Ta tỉnh rồi.”
Minh Hoàn có mái tóc cực kỳ đẹp, tóc vừa dày vừa mềm mại, lúc này toàn bộ đang xõa ở sau lưng, trên mặt có vẻ mệt mỏi. Cô bé Sào Ngọc này nhìn thấy mà cũng có cảm giác tim đập thình thịch.
Nàng liếc đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn Sào Ngọc: “Ta tự mặc quần áo. Ngươi bưng nước vào đi.”
Sào Ngọc vội đi ra ngoài.
Minh Hoàn lấy một bộ váy áo màu tím nhạt từ trong đống đồ mang theo tới đây. Nàng mặc áo cẩn thận, sau đó mới rửa mặt chải đầu.
Lưu Đàn nói ngày mai sẽ về nhà. Thật ra đáy lòng nàng có chút hân hoan. Nàng muốn về nhà sớm một chút, sớm chút gặp cha và anh cả. Nếu như có thể, Minh Hoàn còn muốn tới phủ Mục Vương thăm thỏ con đáng yêu nữa.
Bởi vì cất giấu chút tâm sự, nên buổi sáng Minh Hoàn cũng không ăn được bao nhiêu. Nàng ăn một chút cháo, rồi đi tới chỗ bà cụ Tiết thăm hỏi một chút.
Bà cụ Tiết đối xử với Minh Hoàn, rõ ràng không còn thắm thiết như khi nàng vừa mới tới, Minh Hoàn cũng nhạy bén cảm nhận được điểm này.
“Hoàn Hoàn à. Cháu ngồi xuống đi, ngồi bên cạnh bà này.” Bà cụ Tiết nói, “Bà nghe nói, trong thôn trang phía dưới có đưa tới một con hươu, hôm nay có thể ăn ít thịt hươu tươi rồi.”
Minh Hoàn gật đầu.
Bà cụ Tiết quản lý Tiết phủ trong tay rất chặt, tự nhiên bà ta có thể từ trong hành động của Chu thị mà đoán được bước tiếp theo, Chu thị sẽ làm thế nào.
Bà ta không muốn ngăn cản. Bà cụ nhìn ra được, trong số các cô gái môn đăng hộ đối bằng lòng gả vào nhà họ Tiết, Minh Hoàn tuyệt đối là người ưu tú nhất, vả lại, đây là cháu ngoại ruột của bà ta. Có tầng quan hệ máu mủ thế này bà ta cũng dễ kiềm chế hơn.
Bên phía Chu thị có làm cái gì thật, thì bà ta cũng mở một mắt nhắm một mắt. Chờ cho sự việc xong xuôi rồi, bà ta sẽ mắng Chu thị một trận, đến lúc đó, không chỉ có nhà họ Tiết có được Minh Hoàn, bà ta còn có thể khiến cho Minh Hoàn và Chu thị trở mặt thành thù, trong tương lai, càng khiến cho Minh Hoàn nghe lời hơn.
Nghĩ tới việc Minh Hoàn có thể vào cửa, bà cụ Tiết theo bản năng xem Minh Hoàn là cô dâu nhỏ nhà mình. Bà ta nhìn Minh Hoàn, nói: “Hoàn Nhi à, cháu vẫn là đến muộn một chút rồi.”
Minh Hoàn có chút khó hiểu, bây giờ còn chưa qua giờ Thìn (7h-9h), mặt trời còn ở phương đông, vừa mới di chuyển một chút, sao đã đến muộn được?
Minh Hoàn nói: “Cháu sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi, cho nên không tới sớm ạ.”
Bà cụ Tiết thở dài nói: “Lúc bà còn trẻ ấy à, giờ Dần (3h) đã phải rời giường. Sau khi dậy rửa mặt chải đầu, rồi hầu hạ ông nhà thay quần áo đi nha môn. Khi đó, trời còn chưa sáng đâu, bà đã phải đi hầu hạ mẹ chồng, mặc quần áo, chải đầu cho mẹ chồng. Hoàn Nhi à, làm con gái ấy mà, hiền lương thục đức là bổn phận. Lúc đó ông cháu còn vừa ý một người con gái nhà khác, bà đã phải tốn không ít công sức, mới thay ông đưa được cô gái này vào cửa làm vợ lẽ đấy.”
Bà cụ nói rất chân thành tha thiết, đôi mắt khôn khéo cũng hơi ươn ướt.
Trong lòng Minh Hoàn có cảm giác hơi kỳ quái, nàng nói: “Lúc trẻ bà đã chịu khổ rồi ạ.”
“Đây thì coi là khổ gì, đều là những thứ mà phụ nữ chúng ta phải chịu. Hầu hạ người lớn trong nhà, nghe theo chồng là bổn phận, nếu lúc đó bà không làm hết bổn phận, không biết chừng đã bị người ta chỉnh sống lưng thế nào nữa.” Bà cụ Tiết nắm chặt tay Minh Hoàn, “Hoàn Nhi à, cháu mất mẹ sớm, rất nhiều điều phải dạy cháu, mẹ cháu cũng chưa kịp nói, bà ngoại thật lòng thương cháu, cho nên mới phải chỉ bảo cháu.”
Ngoài mặt Minh Hoàn không có biểu cảm gì: “Bà nói rất đúng ạ. Hoàn Nhi đều nghiêm túc lắng nghe.”
“Cha cháu quyết định chuyện cưới xin với nhà khác thay cháu, bà ngoại thực sự cảm thấy đáng tiếc. Cô gái mảnh mai như cháu, nếu là tới nhà người khác, không chừng sẽ bị mẹ chồng ức hiếp, bị chồng ngược đãi. Ôi chao, đạo vợ chồng, dù cho người chồng có không phải thế nào đi nữa, chúng ta làm đàn bà cũng phải chịu, bằng không…” Bà cụ Tiết thở dài, “Nếu cháu có thể ở nhà họ Tiết, bà cũng dễ che chở cho cháu hơn, lỡ như Thư Lễ hay Chu thị bắt nạt cháu, bà cũng có thể giúp cháu xả giận.”
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Bà nhọc lòng quá nhiều rồi ạ. Sức khỏe bà vốn đã cũng không tốt, vẫn không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Tâm sự càng nhiều, càng không tốt cho sức khỏe ạ.”
Bà cụ Tiết cũng không biết, Minh Hoàn nghe hiểu lời mình thật, hay là giả vờ không rõ. Bà ta thở dài: “Được, không nói những thứ này nữa. Bà cũng mệt rồi, bà đi nghỉ ngơi một lát. Hoàn Nhi, cháu về cho sớm đi.”
Minh Hoàn đứng dậy chào tạm biệt.
Trên đường trở về, Sào Ngọc ngó thấy bốn xung quanh không có ai, mới thấp giọng, nói nhỏ: “Tiểu thư ơi, lão phu nhân đây rốt cuộc là có ý gì ạ?”
Minh Hoàn nâng tay cốc lên trán Sào Ngọc: “Ý của bà là, nếu ta ở lại nhà họ Tiết, rất nhanh thôi, ta sẽ phải dậy từ giờ Dần (3h) thay vì giờ Mão (5h), mỗi ngày chỉ ngủ chưa đến ba canh giờ, còn phải giúp đỡ anh họ, phải tìm cho anh họ mấy cô vợ lẽ xinh đẹp lại hiểu chuyện.”
Lúc này Sào Ngọc mới chợt hiểu ra: “Hóa ra lão phu nhân có cái ý này!”
Minh Hoàn day day ấn đường, nàng rất rõ tình trạng cơ thể mình. Từ nhỏ Minh Hoàn đã mảnh mai, thoạt nhìn gầy yếu, trên thực tế cũng không chịu nổi cực khổ. Nếu ở nhà họ Tiết thật, để cho nhà họ Tiết giày vò, chưa hết mấy năm, e là nàng sẽ chẳng còn cái mạng này nữa.
...
Trong viện của Chu thị, mấy người hầu gái đi tới đi lui, chỉ lo có người nào khác đột nhiên xông tới.
Chu thị đang ở trong phòng, đối diện bà ta là Tiết Thư Lễ.
Tuổi Tiết Thư Lễ cũng không còn nhỏ, đã đến tuổi cưới vợ. Lúc bình thường, Tiết Thư Lễ cũng đã đi tới chốn trăng hoa chơi đùa với một vài cô gái xinh đẹp, đã từng nếm trải, từng hưởng qua mùi vị tình ái. Trong nhà cũng có một vài hầu gái không đứng đắn, cử chỉ tùy tiện, trong viện của Tiết Thư Lễ thì có hai người hầu gái xinh đẹp nhà họ Tiết, chính là nô tài nhà họ Tiết, bị hắn chạm vào, cũng không tính là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng hắn đều giấu Chu thị. Chu thị cũng không biết tới những việc này, còn tưởng rằng con trai ngoan của bà ta không chịu thua kém người ta.
Chu thị nói: “Thư Lễ, con uống bát máu hươu này đi. Cái này tốt cho cơ thể.”
Tiết Thư Lễ uống hết bát máu tươi trước mặt Chu thị.
Lúc này Chu thị mới yên lòng. Bà ta nhìn con trai, Chu thị cũng không sinh được như Triệu thị của chi thứ hai, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta, vẫn luôn nâng niu trong lòng. Bà ta xem mạng của con trai còn quan trọng hơn chính mình.
Tiết Thư Lễ có thể vượt trội hơn người, là nguyện vọng lớn nhất của Chu thị.
Trên mặt Chu thị hiện lên nụ cười, bà ta nói: “Lát nữa, mẹ cho người ta giả lời dặn của lão phu nhân đi đưa cho Minh cô nương một bát thịt hươu, lại bảo người sai thị nữ của ả ta đi chỗ khác. Thư Lễ à, con cứ việc đi vào. Bản thân vui vẻ thế nào thì cứ thế ấy, chỉ cần không chơi đùa quá mức, không tổn thương tính mạng ả ta là được.”
Tiết Thư Lễ uống một bát máu hươu vào bụng, có cảm giác khắp người cũng có vài phần khô nóng.
Hai khắc sau, cửa viện của Minh Hoàn bị gõ vang. Vài thị nữ đi tới, trong số đó, trong tay một người dẫn đầu có xách theo hộp đựng thức ăn, nàng ta nói với Sào Ngọc: “Minh cô nương có ở bên trong không? Lão phu nhân sai chúng tôi đưa tới cho Minh cô nương một bát thịt hươu, nói là đã hầm rất kỹ, rất hợp khẩu vị mọi người.”
Sào Ngọc cũng không cảm thấy bất ngờ. Bên chỗ bà cụ Tiết thường đưa tới một ít đồ ăn, có điều, một thị nữ trong đó nhìn như là người bên chỗ Chu thị.
Tuy rằng Sào Ngọc ở nhà họ Tiết không lâu, nhưng nàng vẫn có mắt nhìn người cơ bản.
Sào Ngọc cười nói: “Tiểu thư nhà tôi đang thêu thùa ở bên trong, để tôi đưa vào là được rồi.”
Thị nữ dẫn đầu cười nói: “Minh cô nương dịu dàng thiện lương. Tôi rất quý mến, để tôi tự tay đưa vào nói mấy câu với Minh cô nương.”
Sào Ngọc cũng không tiện ngăn cản nữa, bèn dẫn thị nữ cùng đi vào: “Thưa tiểu thư, bên chỗ lão phu nhân đưa tới cho người chút đồ ăn ạ.”
Thị nữ kia nói: “Tôi là người bên chỗ phu nhân ạ. Lúc đưa đồ tới cho lão phu nhân, lão phu nhân nói thịt hươu hầm rất ngon, chúng tôi tiện đường, lão phu nhân bèn để chúng tôi đưa tới cho cô. Minh cô nương, cô mau ăn cho nóng, chớ bỏ lỡ tấm lòng của lão phu nhân.”
Minh Hoàn nâng mắt lên: “Các chị vất vả rồi. Sào Ngọc, cầm nắm bạc cho chị gái đây uống rượu.”
Sào Ngọc nở nụ cười: “Các chị hãy nhận ý tốt của tiểu thư nhà tôi.”
Thị nữ nhận lấy, bỏ vào trong hầu bao: “Cảm ơn Minh cô nương. Thịt hươu để nguội thì ăn không ngon nữa đâu, cô vẫn nên mau ăn đi ạ.”
Minh Hoàn gật đầu: “Được.”
Thị nữ chợt nhìn về phía Sào Ngọc: “Bên chỗ phu nhân có được hai cuộn tơ lụa, kiểu dáng rất đẹp, nói là thứ mà các cô gái trẻ thích nhất, muốn tặng cho Minh cô nương. Sào Ngọc, cô đi qua đó lấy cùng chúng tôi nhé.”
Sào Ngọc cũng không nghĩ quá nhiều, bèn đi ra ngoài với mấy người này.
Minh Hoàn nhìn bát sứ tinh tế màu trắng. Mấy ngày gần đây khẩu vị của nàng không tốt lắm, không muốn ăn đồ mặn thế này. Bởi vậy, Minh Hoàn để bát thịt hươu này ở gian ngoài, dự định lát nữa nếu nha hoàn nào muốn ăn thì thưởng cho người đó, nếu không ai muốn ăn thì đổ đi.
Nàng ngồi bên cửa sổ thêu thùa. Nàng đang thêu hoa lan, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tỉ mỉ. Tay Minh Hoàn mảnh mai, giữa ngón tay cầm kim bạc, đầu ngón tay có chút màu đỏ nhạt, sáng long lanh xinh đẹp, như đá thạch anh vậy.
Gió mát thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, khẽ thổi bay sợi tóc mai của nàng. Từ lúc sinh ra Minh Hoàn đã có mùi thơm thoang thoảng, bởi vì cơn gió mát này, mùi hương ngào ngạt lan ra khắp phòng.
Không lâu sau, Minh Hoàn cũng thấy hơi buồn ngủ. Nàng đặt kim chỉ trong tay xuống, chống tay ngủ gà ngủ gật.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Minh Hoàn nghe không giống như là Sào Ngọc, nàng hơi mở mắt ra, trông thấy một bóng người thon dài màu xanh nhạt.
Sắc mặt Tiết Thư Lễ hiện lên màu đỏ ửng kỳ dị. Hắn đi vào, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy Minh Hoàn đang hôn mê.
Trong bát thịt hươu đó, Chu thị hạ thuốc rất mạnh, không cần ăn hết sạch, chỉ cần ăn hai miếng thì đầu óc sẽ quay cuồng.
Nhưng trước mắt, vẻ mặt Minh Hoàn vẫn như thường, trong mắt là vô cùng kinh ngạc: “Anh họ, sao anh lại tới đây?”
Tiết Thư Lễ nghe giọng nói êm tai của Minh Hoàn, chóp mũi cũng là hương thơm trên người nàng, nhất thời, tim hắn đập xốn xang.
— dù sao cũng phải cưỡng bức nàng. Nàng hôn mê thì thế nào, tỉnh táo thì làm sao?
Dưới tác dụng của máu hươu, lá gan của Tiết Thư Lễ cũng to ra. Hắn bước từng bước về phía Minh Hoàn: “Em họ, lòng ta thích em đã lâu. Nếu em theo ta, ta sẽ thương em cả đời…”
Minh Hoàn thầm cảm thấy buồn nôn, cho dù Tiết Thư Lễ còn chưa chạm vào đến vạt áo của nàng, nàng chỉ nghe thấy hắn nói thôi thì đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Gã này, thực sự quá to gan, quá bỉ ổi mà!
Nàng thấy trạng thái của Tiết Thư Lễ không bình thường, lập tức nắm lấy cây kéo đã dùng lúc thiêu thùa: “Anh họ, anh nói như vậy là đã vượt quá giới hạn nên có, nếu anh không rời đi, thì đừng trách ta không khách sáo!”
Tiết Thư Lễ bật cười ra tiếng. Không khách sáo?
Cô bé yếu đuối này, có thể không khách sáo thế nào đây? Chẳng lẽ, nàng còn có thể dùng cái kéo chỉ có thể dùng thiêu thùa này giết hắn?
Tiết Thư Lễ biết, dáng người Minh Hoàn mảnh mai lả lướt, hắn dùng một tay là có thể khống chế được người, sau đó, xé váy áo nàng, nghe nàng khóc lóc cầu xin tha thứ.
Chỉ cần nghĩ tới lát nữa có thể chiếm được Minh Hoàn, Tiết Thư Lễ càng nóng rực cả người. Hắn nhào về phía Minh Hoàn: “Em họ, em đừng phí thời gian nữa…”
Lời vừa dứt, một tiếng “tí tách”, máu tươi đầm đìa, chảy lan đầy đất.
Tiết Thư Lễ đột nhiên trợn to hai mắt, hắn cúi đầu nhìn chỗ mình bị chảy máu.
Một giọng nói u ám lại lạnh lẽo bỗng nhiên lọt vào tai Tiết Thư Lễ. Như là tới từ địa ngục, giọng nói ác nghiệt tàn nhẫn, không có một chút tình cảm nào, khiến người ta sợ run lên: “Người thiếu mất một chỗ, hài lòng chưa?”
Một tay Lưu Đàn ôm Minh Hoàn vào trong lòng, tay kia thì nắm một thanh loan đao vô cùng sắc bén. Sắc mặt hắn lạnh lùng khắc nghiệt, một đôi mắt sắc hẹp dài mang theo sát khí nhìn chòng chọc Tiết Thư Lễ người đầy máu tươi: “Dám động vào người phụ nữ của bản vương?”
Tiết Thư Lễ hoàn toàn bị dọa cho quỳ trên mặt đất: “Mục Vương… Điện hạ…”
Lưu Đàn vung loan đao lên, đồng thời chém cánh tay của Tiết Thư Lễ: “Nể mặt Hoàn Hoàn, ta tha cho ngươi.”
Tiết Thư Lễ đau đến không thiết sống. Hắn bật ra tiếng gào đau đớn, tiếng gào quá mức chói tai, chỉ vẻn vẹn một tiếng, rồi hắn cũng không mở miệng được nữa.
“Ồn ào, sắp hù dọa Hoàn Hoàn rồi.” Lưu Đàn mỉm cười, hắn đâm mũi đao vào họng Tiết Thư Lễ, “Ta tha cho ngươi, nhưng chính ngươi lại không chịu tha cho mình.”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Tuy rằng ta giết người, phóng hỏa, lừa gạt bà xã, nhưng ta thật sự là người tốt.