Nhưng lúc này…
Lưu Đàn thầm lẩm bẩm hai câu, mình là quân tử, mình là quân tử.
Quân tử chính là phải có dáng vẻ của quân tử. Với tư cách là một người quân tử, dù cho Minh Hoàn chủ động dụ dỗ hắn, chủ động đòi hôn hắn, chủ động ngã vào trong lòng hắn, hắn cũng phải ngồi yên không loạn.
Minh Hoàn khẽ thở dài.
Nhà họ Tiết tuy rằng thua kém Vương phủ, nhưng cũng không phải là một hộ gia đình bình thường, tường viện thâm sâu, chỗ Minh Hoàn ở cũng rất khó tìm, không biết Lưu Đàn đã tốn sức thế nào mới tìm được nơi này.
Minh Hoàn ngước mắt lên: “Điện hạ có muốn uống trà không ạ?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Đàn ẩn chứa ý cười: “Chỗ Hoàn Hoàn có trà gì ngon?”
“Trà ngon thì không có, chỉ có trà bình thường thôi.” Minh Hoàn rót một chén, đưa tới tay Lưu Đàn, “Ngài chớ có chê mới được.”
Dĩ nhiên hắn sẽ không chê. Thích còn không kịp ấy chứ.
Minh Hoàn ngồi đối diện Lưu Đàn. Nàng cũng nhấp một ngụm trà rồi ngước mắt lên, giọng nói dịu dàng: “Đã muộn thế này rồi, sao điện hạ lại tới đây? Lại làm thế nào mà tìm được chỗ này ạ?”
“Hoàn Hoàn đã hẹn cùng ta ra ngoài chơi. Kết quả, cuối cùng chỉ còn lại có một mình ta. Hiển nhiên là ta muốn tới hỏi cho rõ nguyên nhân.”
Minh Hoàn nói: “Ta đã sai thị nữ truyền lời thay. Hẳn là các nàng đã nói cho ngài biết rồi, bà ngoại ta đột nhiên ngã bệnh, ta phải quay về chăm sóc.”
“Nhà họ Tiết có người hầu, cũng có thể mời đại phu, bên người bà ngoại nàng cũng không thiếu người bầu bạn.” Lưu Đàn nhìn chăm chú vào mắt Minh Hoàn, “Nhưng là, ta chỉ có nàng thôi.”
Minh Hoàn không khỏi có mấy phần áy náy.
Nàng nâng mắt, đôi đồng tử long lanh ánh nước nhìn thẳng vào Lưu Đàn: “Ta…”
“Hoàn Hoàn à, nàng nói thật đi, có phải là nàng không đặt ta trong lòng không?” Lưu Đàn đột nhiên giữ lấy tay nàng, “Có phải là bất kỳ người nào cũng đều quan trọng hơn ta không?”
“Không, không phải…”
Minh Hoàn muốn nói, thực ra trong lòng nàng, Lưu Đàn cũng có tầm quan trọng. Nhưng lời đến bên môi, nàng lại không nói ra được.
Nàng vốn cũng không phải là người thích nói ra tâm sự. Huống hồ, Minh Hoàn biết, tình cảm nàng dành cho Lưu Đàn thực ra không khác gì tình cảm nàng dành cho anh cả Minh Ly hay cha nàng Minh Trường Phong. Chỉ đơn giản bởi vì Lưu Đàn tốt với nàng, nàng cũng cảm thấy Lưu Đàn rất tốt, giống như người thân vậy.
Tình cảm nhiều hơn nữa, nàng chưa từng tiếp xúc qua, cũng không hiểu được tư vị trong đó.
Lưu Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Minh Hoàn: “Không phải à? Ta rất quan trọng với nàng sao? Rốt cuộc quan trọng thế nào?”
Minh Hoàn bắt đầu lắp bắp, ấp a ấp úng, không nói ra được một câu.
Lưu Đàn biết tính nàng, rất nhiều lúc, không ép nàng thì nàng sẽ đem mọi việc giấu ở đáy lòng, giấu cả đời, vĩnh viễn cũng không thốt ra miệng.
Hắn giả vờ chán nản thất vọng: “Hoàn Hoàn, nàng chỉ đang đối phó ta mà thôi, uổng công ta đối xử thật lòng với nàng.”
Minh Hoàn lắc đầu. Nàng thực sự bất đắc dĩ: “Điện hạ, ngài nghĩ nhiều quá rồi. Ta xem ngài như người thân. Ngài chính là anh trai ta, như thế có thể không quan trọng hay sao?”
Tay Lưu Đàn hơi cuộn lại.
Quả nhiên, làm nàng kích động là nàng sẽ nói ra lời thật lòng.
Anh trai, còn là anh trai nữa chứ.
Lưu Đàn thật muốn trở lại ngày hắn bảo nàng gọi là nghĩa huynh, thật muốn tự tay lay tỉnh chính mình.
Cô gái đơn thuần lại xinh đẹp này đang mở to đôi mắt vô tội, coi hắn là anh trai, coi hắn là người rất tốt với nàng.
Không ngờ rằng ——
Lúc này Lưu Đàn muốn nàng, đã muốn đến sắp bùng nổ rồi.
Hễ nàng hiểu biết hơn một chút thì chắc chắn có thể phát hiện ra, lúc Lưu Đàn ôm nàng sát vào người thì đã có phản ứng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng nàng chưa hiểu chuyện!
Lưu Đàn sa sầm sắc mặt: “Anh trai hả?”
Minh Hoàn đột nhiên nhận ra mình lại nói sai gì rồi.
Nàng khẽ thở dài: “Xin lỗi. Trong khoảng thời gian ngắn, ta vẫn chưa thay đổi được.”
Lưu Đàn nhắm mắt lại. Hắn mạnh mẽ áp chế ý nghĩ đen tối dưới đáy lòng, để bản thân không trở nên thô bạo.
Cô bé này yếu ớt lại vô tội như thế, hắn không thể dọa nàng sợ được.
“Ta có thể đợi.” Lưu Đàn mỉm cười. Hắn cười có vài phần miễn cưỡng, cũng không giống như phát ra thật lòng, Minh Hoàn có thể nhìn thấy rõ.
Cũng bởi vậy, trong lòng Minh Hoàn có chút khó chịu, giống như nàng đã phụ lòng Lưu Đàn vậy.
Lưu Đàn nắm lấy tay Minh Hoàn. Hắn đặt tay nàng lên chỗ trái tim mình, nhắm mắt lại: “Có điều —— ta thật sự khó chịu. Hoàn Hoàn, ngày nào đó nàng thích ta, nhất định phải bồi thường thật nhiều đó.”
Minh Hoàn không biết phải nói gì.
Lưu Đàn lấy tay kia dí đầu cô bé ngốc này: “Nàng không hỏi xem ta muốn nàng bồi thường thế nào à?”
Minh Hoàn bị hắn dí mà mắt nước mắt giàn giụa, nàng nhỏ giọng nói: “Ngài bảo ta bồi thường thế nào?”
Lưu Đàn nhếch khóe môi: “Còn chưa nghĩ ra.”
Minh Hoàn: “…”
Tay Minh Hoàn bị ép dán lên ngực Lưu Đàn. Nhịp tim hắn trầm ổn, từng tiếng từng tiếng, nàng không khỏi có vài phần mất tự nhiên: “Điện hạ, ngài cũng nên về đi thôi.”
Sắc trời quả thực không còn sớm nữa.
Lưu Đàn nói: “Ta muốn ngủ chung với Hoàn Hoàn.”
“Ngài không muốn.”
Minh Hoàn có chút bất đắc dĩ, sao da mặt của Mục Vương điện hạ lại dày như vậy. Dù là vợ chồng chưa cưới thì cũng không thể tùy tiện ngủ chung được.
“Ta chính là rất muốn.” Lưu Đàn vân vê ngón tay nàng, “Lúc nào cũng muốn.”
Minh Hoàn rút tay về, hơi có chút giận dữ: “Điện hạ…”
Lưu Đàn biết cô bé này có da mặt mỏng, không chịu nổi chòng ghẹo. Hắn nâng tay lên xoa môi Minh Hoàn: “Ta nói đùa thôi. Sao ta có thể muốn ngủ cùng Hoàn Hoàn được chứ? Dù ta có cầm thú, thì cũng sẽ không làm ra chuyện thiếu lễ độ bực này.”
Minh Hoàn mím môi cười: “Được rồi, thời gian thực sự không còn sớm nữa, điện hạ về đi thôi. Trên đường nhất định phải cẩn thận.”
Lúc này Lưu Đàn mới đứng dậy. Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Minh Hoàn: “Mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng cùng rời đi. Trong mấy ngày này, nếu Hoàn Hoàn có chuyện gì thì cho người chuyển lời đến phủ Khang Vương, tự nhiên sẽ có người nói với ta.”
Minh Hoàn gật đầu.
Chờ cho Lưu Đàn lại bật tường rời đi, Minh Hoàn mới đóng cửa sổ lại.
Đêm đã khuya, Minh Hoàn cũng đã sớm buồn ngủ. Nàng cởi áo khoác ra, vắt lên một bên. Lúc đang muốn lên giường, Minh Hoàn phát hiện có vật gì đó đang phát sáng trên mặt đất. Đi qua nhìn thì hóa ra là một chiếc nhẫn ngọc xanh. Kiểu nhẫn mang phong cách cổ xưa trang nhã, nhưng không mất đi sự phóng khoáng, không phải thứ con gái sẽ đeo, chắc là vừa rồi Lưu Đàn đánh rơi.
Minh Hoàn nhặt lên, bọc trong khăn tay. Nàng tò mò đưa từng ngón tay vào thử. Ngón tay nàng thon dài mảnh khảnh, cũng chỉ có ngón tay cái đeo vào là miễn cưỡng có chút vừa vặn.
Minh Hoàn sợ đánh mất của Lưu Đàn, cảm thấy bọc trong khăn tay không thích hợp lắm, dù sao nhẫn nhỏ như vậy, nên nàng bỏ vào trong một cái túi hương.
Lúc làm xong hết thảy những việc này, Minh Hoàn mới nằm lên giường, thổi tắt đèn đi ngủ.
Nàng có chút hoang mang, không biết nên làm sao để Lưu Đàn hài lòng.
Lưu Đàn lấy nàng, dường như là chuyện ván đã đóng thuyền. Về sau nàng phải nhớ kỹ, không thể đối xử với Lưu Đàn như anh trai nữa, phải xem hắn là chồng chưa cưới… Lưu Đàn và Khang Vương phi giống nhau, có một mặt hiền lành, cũng có một mặt cay nghiệt, nàng tốt nhất không nên khiến Lưu Đàn lộ ra khuôn mặt tàn nhẫn. Cố gắng thuận theo hắn, những chuyện sau này, thì đợi về sau rồi tính.
Nghĩ vậy, Minh Hoàn tạm thời an tâm hơn chút xíu.
Có điều, coi Lưu Đàn là chồng chưa cưới, nàng phải ở chung với chống chưa cưới thế nào đây?
Minh Hoàn nhớ lại, lúc mẹ nàng mình còn sống, mẹ thường chủ động nắm tay cha, vậy lần tới —— lần tới nàng cũng chủ động nắm tay Lưu Đàn là được rồi, hi vọng Lưu Đàn không kinh ngạc đến mức hất nàng ra.
Nghĩ như vậy, lòng Minh Hoàn từ từ ổn định lại. Mắt nàng có chút mỏi, nàng từ từ nhắm mắt lại. Tự nhiên là một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Minh Hoàn vừa dùng xong bữa sáng thì hầu gái bên chỗ bà cụ Tiết đi tới chuyển lời, nói là lão phu nhân muốn gặp nàng, muốn nàng qua đó.
Minh Hoàn cũng không dám chậm trễ, vội vã đi tới chỗ bà cụ Tiết.
Hôm nay, khí sắc của bà cụ rõ ràng đã khá hơn.
Bà từ ái nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Nhi, tới ngồi chỗ bà bên đây.”
Minh Hoàn tới đó ngồi.
Bà cụ Tiết nắm chặt tay Minh Hoàn: “Cháu chẳng qua ở lại phủ Khang Vương có một ngày mà bà đã nhớ cháu rồi. Cháu gái ngoan, bà ngoại thực không dám nghĩ tới, giả dụ ngày nào đó cháu về nhà rồi thì bà bên này sẽ là tình huống thế nào.”
Minh Hoàn nhìn bà cụ Tiết đầu đầy tóc bạc, trong lòng cũng có chút chua xót, nàng nói: “Mấy ngày Hoàn Nhi ở cạnh bà, nhất định sẽ hiếu kính bà thật tốt, sẽ bầu bạn với bà nhiều hơn. Bà không cần thương cảm, hai em Chung Mai và Chung Tú cũng ngoan ngoãn nghe lời. Ngày nào đó Hoàn Nhi về nhà rồi, các em ấy cũng sẽ chăm sóc bà thật tốt.”
Đôi mắt khôn khéo của bà cụ Tiết lóe lên một cái: “Hoàn Nhi à, cháu cảm thấy anh họ Thư Lễ của cháu thế nào?”
Thực ra Minh Hoàn không có ấn tượng quá sâu về mấy người anh họ của nàng, trong lòng cũng không thân thiết lắm.
Nhưng bà cụ Tiết để ý tới cháu trai bà nhất, trước mặt bà cụ, Minh Hoàn chỉ có thể khen ngợi: “Anh họ có tính tình ôn hòa, bình thường cũng hiếu kính phu nhân và bà. Bà thực sự rất có phúc ạ.”
Bà cụ Tiết bật cười hài lòng: “Cháu có ấn tượng không tệ về anh họ cháu. Thư Lễ cũng có ấn tượng tốt về cháu. Mấy ngày nay, Thư Lễ suốt ngày khen ngợi trước mặt bà, nói là em họ xinh đẹp, lại thông minh lễ phép.”
Đáy lòng Minh Hoàn lộp bộp. Nàng đã đoán được bà cụ sẽ nói gì tiếp.
Bà cụ Tiết ấn tay lên bàn tay mịn màng của Minh Hoàn: “Hoàn Nhi à, bà cảm thấy, cháu với Thư Lễ là trai tài gái sắc, hai nhà lại là thân thích, dòng dõi tương đương, thân càng thêm thân. Đây là chuyện mà bao người ước ao còn không được đấy.”
Đáy lòng Minh Hoàn có vài phần sốt ruột.
Tuy rằng Lưu Đàn nói, nhà họ Minh đã chấp nhận lời cầu hôn của hắn, nhưng mà, Minh Hoàn chưa nhận được chút tin tức rõ ràng nào từ chỗ cha và anh. Cho dù tin lời Lưu Đàn nhưng trước khi chưa xác nhận rõ nàng cũng sẽ không thuận miệng nói lung tung.
Thứ hai, Minh Hoàn thực không biết, nếu nàng vào phủ Mục Vương thì rốt cuộc là thân phận gì, thị thiếp? hay là Trắc vương phi? Nàng quan sát thái độ của Lưu Đàn nhưng cũng không nhìn ra được.
Bởi vậy, trước khi chưa biết được tin tức rõ ràng, Minh Hoàn không tiện nói ra hết mọi việc với bà cụ Tiết, để tránh sau này xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Nàng có chút hối hận tối hôm qua đã không hỏi rõ Lưu Đàn.
Bên ngoài Minh Hoàn không đổi sắc mặt. Nàng chậm rãi cúi đầu, nói: “Thưa bà, thực không dám giấu diếm. Lúc cháu ở phủ Khang Vương thì nhận được một phong thư từ nhà gửi tới. Trong thư có nói cha cháu đã quyết định một mối hôn sự cho cháu. Ông nói không rõ ràng lắm, cháu cũng không biết là công tử nhà ai.”
Bà cụ Tiết hơi đổi sắc mặt một chút: “Thật sao?”
Minh Hoàn nói: “Anh họ là người tốt, gia thế nhà họ Tiết lại trong sạch. Bà ơi, sau này anh họ sẽ tìm được nhà còn tốt hơn ạ.”
Nghe Minh Hoàn nói những lời này, trong lòng bà cụ Tiết khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Bà quý mến Minh Hoàn, thứ nhất, là vì Minh Hoàn là cháu ngoại của mình, thứ hai, chính là muốn để Minh Hoàn gả cho Tiết Thư Lễ. Thân càng thêm thân, bà không chỉ tiện bề châm chọc Chu thị, cũng tiện để cháu trai càng nghe lời mình hơn.
Bây giờ nghe Minh Hoàn đã hứa gả cho người ta… Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, bà cụ Tiết thương yêu mẹ của Minh Hoàn, nhưng mẹ Minh Hoàn lại sớm mất rồi, bây giờ Minh Hoàn còn sắp gả cho người khác, quan hệ càng không biết sẽ xa cách nhường nào.
Bà cụ lại không thể hiện ra điều gì trên nét mặt. Dù sao bà đã sống mấy chục năm, nói xong ít chuyện với Minh Hoàn rồi để nàng rời khỏi đó.
Chờ cho Minh Hoàn đi rồi, bà lập tức chuyển lời cho Chu thị, để Chu thị tới đây.
Chu thị nghe bà cụ Tiết nói Minh Hoàn đã hứa gả cho người ta, trong lòng vẫn có chút không dám tin.
Chu thị nói: “Thưa lão phu nhân, ngày đó Minh cô nương lại phủ Khang Vương, nhà họ Minh cũng không biết, sao lại truyền tin tới đó được ạ? Lẽ nào là Minh cô nương tâm cao hơn trời, coi thường Thư Lễ nhà chúng ta, cố ý bịa ra chuyện này để lấy lệ với người?”
Chu thị vừa nói như vậy, bà cụ Tiết mới ý thức được chuyện không thích hợp.
Trong lòng Chu thị hận Minh Hoàn không biết tốt xấu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói với bà cụ Tiết: “Minh cô nương quá đẹp. Một cô gái như vậy luôn luôn thích mơ mộng viển vông, muốn tìm một nhà tốt hơn để bám vào, nhưng nhà đại quý, đều là lấy con gái nhà có địa vị ngang hàng làm chính thất. Lão phu nhân, người phải khuyên nhủ nàng, làm thiếp thất nhà người ta, nào có tốt bằng làm vợ cả nhà chúng ta chứ.”
Chu thị thật sự là không cam lòng buông tha cho miếng thịt béo Minh Hoàn này. Chỉ riêng Minh Hoàn và Mục Vương có qua lại, anh cả của Minh Hoàn và Mục Vương có chút quan hệ là đã đủ hấp dẫn bà ta rồi. Huống chi, Minh Hoàn xem ra rất dễ bắt nạt, chờ tới sau này, bà ta nhất định phải bắt chẹt Minh Hoàn, phải hành hạ nàng một phen.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Vợ ta dễ bắt nạt, nhưng ta thì không dễ bắt nạt đâu nhé. Ở đây ta có cả trăm cách để giết người.