Quản Trường An vung tay vung chân đi vào đại điện, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng đang cau mày duyệt tấu chương, hắn ta nhẹ nhàng đứng sang một bên, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, trong lòng lại nghĩ tới phải bẩm báo chuyện này như thế nào đây.
Tiêu Kỳ xem kỹ một tấu chương, thấy không có gì sai sót mới đưa bút xuống viết, sau đó khép tấu chương lại, lúc này mới nhìn Quản Trường An hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, Tạ các lão và Lý các lão đều là cảm tạ ơn đức, thấm nhuần thánh ân, họ nói nhất định tận trung với bệ hạ, không dám buông lỏng chút nào.” Quản Trường An cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng hoàng thượng, cũng không dám thở mạnh.
Thật sau lâu mới nghe tiếng cười lạnh lùng của Hoàng thượng vọng tới. Trong lòng Quản Trường An biết ngay không tốt, càng không dám nhiều lời.
Tạ các lão chủ trì án tham ô tiền cứu trợ thiên tai nhưng mà kết quả trình lên lại khiến hoàng đế giận dữ. Tham ô tiền thiên tai có quan hệ quá sâu với người nhà Quý phi. Vốn Tạ các lão đã sưu tầm đủ chứng cớ mạnh mẽ tố cáo Tào Quốc công, ai biết sau đó Quý phi lại có thai. Do đó Tạ các lão cũng có điều cố kỵ, giờ kết quả trình lên chỉ là mấy tên tép riu nhãi nhép, làm sao Hoàng thượng không giận cho được?
Lý các lão điều hành việc chuyển khẩu trong triều, lại không chu toàn tin tức nhà mẹ đẻ Hi Tần bị trục xuất khỏi dòng chính Tô gia, ngược lại nhiều lần lien hệ với Tô gia của Khúc Châu, có xu thế đối đầu với nhà mẹ đẻ Hi Tần. Tấu chương nào cũng không làm Hoàng đế vui lòng. Lúc này Quản Trường An nào dám làm gì chọc giận hoàng đế, cúi đầu ngẩng đầu lên đều sợ gặp tai họa.
“Quả nhiên là hạ thần tốt của trẫm, trung quân yêu dân tốt thật!” Một đêm không ngủ ngon đã khiến mặt mũi Tiêu Kỳ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng càng thêm sắc bén, tràn ngập sự giận sữ. Hắn thật sự không nhịn được vung tay lên. Tất cả mọi thứ trên bàn bị quét sạch xuống đất.
Tức giận không thể trút vào đâu, hắn sầm mặt nói với Quản Trường An: “Mấy kẻ này, từng tên một, sẽ có ngày trẫm thu thập hết!”
Quản Trường An muốn khóc, mấy lời này hắn ta không dám nghe đâu. Nhưng lửa giận của Hoàng thượng đang trước mặt, hắn ta nào dám nói gì liền vội vàng quỳ xuống đất nhặt mấy tấu chương lại. Mực trong nghiên vung vãi đầy mặt đất, vấy bẩn cả lên hai tấu chương, Quản Trường An vội vàng lau đi. Chuyện Hoàng thượng nổi giận không thể truyền ra ngoài, nếu không đám lão già kia không biết sẽ nói gì nữa. Quản Trường An hận không thể mọc thêm cánh tay thu dọn sạch sẽ trong đại diện, tự mình quỳ dưới đất lau chùi sạch vết mực rồi mới đứng dậy.
Giương mắt vừa nhìn liền thấy Hoàng thượng ngồi ở trên ghế lớn, sắc mặt đen nhánh xanh mét, ngực thở phập phồng kịch liệt, thấy rõ là bị tức giận đến không nhẹ. Bất kể là án tham ô tiền cứu trợ thiên tai hay là chuyện chuyển khẩu đều là đại sự của triều đình. Nhưng nhìn xem đám đại thần kia đã làm gì, đều chỉ muốn vội vã lừa gạt Hoàng thượng, cho rằng Hoàng thượng dễ lừa gạt sao?
Tiêu Kỳ ngồi ở chỗ kia tức giận. Mấy kẻ kia dám lừa gạt mình không phải vì không sợ hắn chút nào sao. Bọn họ vẫn coi trẫm là ông vua mới lên ngôi, mặc người chém giết hay là hoàng đế ngu si, không có kinh nghiệm, quyền lực gì chăng? Nghĩ tới đây trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói ngày đó của Tự Cẩm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã nói hắn là: Đồ ngốc!
Đúng vậy, hắn quá ngốc, ngốc vì cho rằng chỉ cần hắn kính trọng các cựu thần như vậy thì bọn họ có thể chí công vô tư phù trợ chính mình.
Tự Cẩm nói, giao cho hạ thần việc, nếu làm không tốt thì hoàng đế đương nhiên có thể trách cứ, thưởng phạt phân minh thể hiện hoàng uy. Nghĩ thì đúng đấy nhưng nàng lại quên, những đại thần này mấy đời quý tộc, chiếm giữ triều đình, khống chế triều chính nhiều năm, không phải là một vài ngày có thể áp đảo họ.
Nhìn xem có hai việc hắn sai họ làm mà chẳng có việc nào làm đúng với ý hắn.
Mấy kẻ này khi quân quá đáng!
Tiêu Kỳ càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy hắn cô độc một thân một mình. Tại đây, trên triều đình này, bao nhiêu văn võ bá quan như vậy mà lại không có người nào tận trung vì hắn, có thể phát uy nói chuyện thay hắn. Hắn vẫn không có người của mình lên tiếng trên triều đình, cho nên chuyện mở khoa thi cấp bách như vậy, hắn cần phải có thế lực của chính mình.
Nhớ tới Tự Cẩm, nét mặt Tiêu Kỳ hơi dịu đi. Mặc dù đôi khi mấy đề nghị của nàng khá buồn cười nhưng nàng lại vì chính mình suy nghĩ. Có vài ý kiến cũng tương đối khá, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tầm mắt cũng nhìn xa, đúng là khó được. Lại nghĩ tới cha con Tô Hưng Vũ đều là những viên quan trung thực, liêm chính, không biết xây dựng căn cơ của mình trong triều nên không có cách nào chống đỡ được mấy trọng thần trên triều đình.
Vẫn phải nghĩ biện pháp nâng đỡ bọn họ lên…
Đầu óc Tiêu Kỳ lại bắt đầu suy tính, Quản Trường An ở một bên cẩn thận dọn hết rác rưởi trong phòng, lại tự mình đi pha trà đặt trên bàn bên cạnh hoàng thượng, sau đó lại lặng lẽ lui ra ngoài. Đồng Ý đang đứng hầu sẵn ngoài cửa, vừa nhìn thấy sư phụ đi ra vội vàng chào đón.
“Sư phụ, ngài sai bảo chuyện gì ạ?”
Quản Trường An nói khẽ với Đồng Ý: “Đi Ngự Thiện Phòng xem đồ ăn trưa của Hoàng thượng đi.”
Đồng Ý vội vàng gật đầu hỏi, “Là gọi thức ăn hay là xem thực đơn?”
Quản Trường An nghĩ tới sự tức giận của Hoàng thượng liền hạ giọng nói: “Tới Ngự Thiện Phòng xem Di Cùng hiên gọi món gì thì kêu làm một phần y như thế.”
Đồng Ý cười gật gật đầu, “Dạ, sư phụ vậy con đi ngay.”
Quản Trường An khoát khoát tay, Đồng Ý liền chạy nhanh như làn khói, vừa chạy vừa nghĩ, tâm trạng Hoàng thượng không vui đây, nếu không sư phụ hắn ta cũng không dặn dò như thế. Có điều đây cũng không phải chuyện hắn ta có thể suy đoán lung tung, chỉ chạy như gió tới Ngự Thiện Phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!