Sau khi Quý phi có thai thì hành động trái ngược với ngày thường, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung không bước chân ra khỏi cửa. Trước đây còn ghen tuông, tranh thủ tình cảm, giờ hoàn toàn chẳng quan tâm. Trong mắt nàng ta, đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn là hoàng đế như hắn. Thậm chí hắn còn có suy nghĩ, nếu như quý phi bình an sinh hạ con trai, trong tương lai đại thần kia không có cách nào khống chế hắn sẽ cấu kết với nhau ủng hộ ấu tử đăng cơ, ép hắn ốm chết?
Rốt cục Tự Cẩm còn nhỏ tuổi, suy nghĩ lương thiện là tốt nhưng hắn sẽ không cho phép đứa bé này bình an sinh ra. Nhà Quý phi có đứa bé này thì vị trí hoàng đế kia hắn có thể ngồi vững hay không khó mà nói. Nếu để cho con trai của mình trở thành công cụ cho mấy thế gia sĩ tộc tranh quyền đoạt lợi, hắn thà rằng để đứa bé sớm luân hồi…
Có điều, hắn không thể nói cho Tự Cẩm biết những điều này. Nàng tâm tư thuần khiết thiện lương, nếu biết hắn nảy sinh ý tưởng đen tối ác độc như vậy, không hiểu rõ sẽ bị dọa khiếp, từ đó xa lánh hắn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ bất giác nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm thì thấy nàng rúc vào cạnh mình, tay nắm tay áo của mình đang ngủ say…
Tiêu Kỳ đột nhiên rất hâm mộ nàng, có thể sống vô tư vô lự thế này, chỉ thoáng chốc là có thể đi vào trong giấc mộng, ai nói không phải là một loại phúc khí chứ?
Khi Tự Cẩm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã trở về Sùng Minh Điện. Vân Thường vội vàng hầu hạ nàng đứng dậy, rửa mặt sau đó nói: “Chủ tử, nửa canh giờ trước Đồng cô cô đến.”
Tự Cẩm sững sờ, “Có nói chuyện gì không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!