Tiêu Kỳ nhìn Hi Tần ngơ ngác chỗ đó, tấu chương trong tay cũng không thèm xem nữa. Vốn trong lúc vô tình liếc nàng, ai biết tiểu tần phi của mình lại ngồi ngây ngốc, trên mặt biểu lộ ra hằng trăm vẻ, không biết nghĩ tới điều gì mà lúc thì tức giận, khi lại bi thương, vừa không cam lòng lại vừa bất đắc dĩ, vẻ mặt này biến hóa thật là nhanh a.
Đến cùng là tuổi còn nhỏ, ở trong hậu cung này cũng không biết giấu đi tâm trạng cảm xúc của mình. Vẻ mặt như thế cũng để hắn nhìn thấy, nếu không phải biết rõ nàng là người đơn thuần hắn cũng có thể nghĩ có phải nàng đang mưu tính chuyện gì hay không. Trong hậu cung này mỗi nữ nhân đều có hai khuôn mặt, mặt trước một người, mặt sau một người, sao hắn lại gặp một vị ngốc nghếch đần độn như vậy chứ?
Khó trách lúc trước Lý Chiêu Nghi chỉ cần giơ tay thì đã trị được nàng, nếu không gặp được hắn, e là giờ này còn đang ở Y Lan Hiên đào đường thoát nước đây.
Nghĩ tới đây trong lòng thở dài, đột nhiên cảm giác được tại nơi hậu cung đầy quỷ dị, ai nấy đều một bụng tính toán này có được người đơn thuần như thế làm bạn cũng là một việc rất dễ chịu. Đặt cây viết trong tay xuống, hắn nhấc chân đi đến bên cạnh Tự Cẩm ngồi xuống, “Nghĩ cái gì mà xuất thần như thế.”
Tự Cẩm đang ai oán buồn bã về tương lai không hề có ánh sang này, oán trách Tiêu Kỳ từ trong ra ngoài từ đầu đến chân, sao lại gặp một người đàn ông như vậy chứ. Nàng không nghe lời hắn hỏi vì trong lòng còn đang chửi rủa hắn thậm tệ, người kia đột ngột xuất hiện trước mặt, khó tránh khỏi trong lòng chột dạ. Sẵn tiện một bụng nói dối, Tự Cẩm vô ý thức liền nói ra: “Thần thiếp đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể giúp Hoàng thượng không cần nhìn sắc mặt của mấy lão thất phu kia…”
Đây cũng chính là suy nghĩ nãy giờ của nàng, vì chột dạ bỗng chốc tuôn ra, chưa nói xong thì mặt trắng bệch, cái miệng này của nàng … thật khốn khiếp.
Tiêu Kỳ: …
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu đều không ai nói gì.
Tự Cẩm cũng bị sự ngu xuẩn của mình làm muốn khóc, vội vàng rời sạp quỳ xuống đất thỉnh tội, “Xin hoàng thượng thứ tội, thần thiếp mất lễ nghi, không nên nghị luận việc triều chính.”
Tiêu Kỳ cũng cảm thấy bực bội. Hắn phải nhìn nét mặt của mấy lão già kia là thực, nhưng cmn ai dám nói ra chứ? Bị người nói một câu trúng chỗ đau, mặt đen không thể đen hơn, tôn nghiêm hoàng đế ở đâu? Uy nghi ở đâu?
Ngày không thể qua quá thư thái, quá thư thái liền buông lỏng cảnh giác. Tự Cẩm cảm thấy mình sống thoải mái nên quên cả nguyên tắc cái gì nên làm cái gì không nên làm, cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Mặt Tiêu Kỳ tối sầm. Vị hoàng đế như hắn quá mức thất bại, ngay một người đơn giản như Tự Cẩm cũng có thể nhìn ra quẫn bách của hắn, vậy hoàng hậu thì sao? Quý phi nữa? Các phi tử có xuất thân gia thế hiển hách trong hậu cung thì sao?
Các nàng ngoài mặt cung kính thuận theo hắn, nhưng sau lưng thì coi hắn là gì chứ?
Có phải hay họ cũng cảm thấy hắn là một vị hoàng đế bất lực vô dụng, thân là vua của một nước mà phải xem sắc mặt hạ thần, muốn làm chuyện gì mà bọn họ không gật đầu thì tự mình cũng không thể quyết định. Thiên hạ này họ Tiêu thì có ích lợi gì đây?
Từ khi đăng cơ tới nay, hắn mang đầy khát vọng, chí lớn trong lòng, nhưng khắp nơi vấp phải trắc trở, mặt mũi đầy tràn huyết. Giờ còn để một tiểu tần phi thương hại mình nữa.
Tiêu Kỳ chưa từng thấy xấu hổ như lúc này, chỉ muốn che mặt gấp gáp chạy đi.
Tự Cẩm không biết rõ Tiêu Kỳ đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn mặt hắn càng ngày càng tối đen lại, trong lòng suy nghĩ không lẽ cứ im lặng mà chết đi thế này? Mặc dù nàng không thích trong này, nhưng con kiến hôi còn muốn sống, nàng còn chưa muốn chết. Nàng trộm thấy một điểm yếu không muốn bị ai phát hiện của hoàng đế, trộm coi cũng đã đành lại còn dám nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!