Tự Cẩm cảm giác mình bị tổn thương năng nề! ! !
Dù vậy, lúc Quản Trường An bưng trà đến, nàng cũng không dám ngồi đó mà vội vàng đứng dậy đỡ ly trà, khẽ đặt trước mặt Tiêu Kỳ, sau đó lại rón rén trở về ngồi chỗ cũ.
Quản Trường An kinh ngạc nhìn khay trà trống trơn, dường như không thể tin được Vị Tô Tiểu Y này đã tranh mất việc của mình!
Tiêu Kỳ cũng bất ngờ liếc sang Tự Cẩm, thấy Quản Trường An đứng trời trồng như bị sét đánh, sự tức giận vì gặp mưa cũng vơi đi ít nhiều. Hắn cười khẽ, phất phất tay với Quản Trường An.
Quản Trường An trong lòng thực sự không cam tâm, nhưng nhìn thấy hoàng đế cười vui vẻ như vậy, lòng hắn ta cũng thở phào một cái. Hắn ta nghĩ tới lần đầu tiên bị người khác tranh mất phần, dù cho là Hoàng hậu hay quý phi thì cũng chưa từng giành việc trước mặt hoàng đế với hắn ta.
Hôm nay bị một Tiểu Y đoạt danh tiếng, nhưng vì làm Hoàng thượng vui nên sẽ không tính toán với nàng.
Tự Cẩm cũng hiểu rõ tình thế. Khi nãy, dù một chủ một tớ này không nói điều gì, nhưng nàng thấy nét mặt Quảng Trường An tựa như bị ăn phải cục xương. Nàng chỉ có bưng một ly trà thôi mà?
Còn nữa, hoàng đế lại còn cười , cười cái … !
Hoàng đế cười thật kỳ lạ.
Một chủ một tớ này đều rất khác thường, nàng đã xem nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, nhưng thật sự là không hiểu nổi.
Nàng chỉ bưng một ly trà thôi mà.
Ngoài cửa sổ vẫn thấy các cung nhân cầm dù chạy qua chạy lại. Đến giờ, Tự Cẩm đã biết họ đang bận làm gì rồi. Cũng không biết hoàng đế đi tới chỗ hoàng hậu hay quý phi thì có tự mang vật dụng hàng ngày của mình hay không.
Ôi!
Nàng không hiểu nhiều về hoàng đế, cũng không biết nói chuyện gì mới an toàn nhất. Nhưng nếu cứ ngồi đây im lặng thế này thì càng không được. Nếu có cách nào đó khiến người ta gần gũi mà không khó chịu mới là tốt nhất. Chuyện này cũng phải có kỹ năng.
Tự Cẩm còn chưa được học kỹ năng này, giờ hết đường xoay sở.
Cũng may ông trời gửi hoàng đế tới đây, nên rốt cuộc là không nỡ làm nàng thất vọng. Ngay khi Tự Cẩm đang vắt hết trí óc ra để nghĩ xem tiếp cận hoàng đế như thế nào thì hoàng đế chợt hỏi “Đây là cái gì?”
Kỳ thật hôm nay tâm trạng Tiêu Kỳ rất xấu, không muốn nói gì hết. Nhưng nhìn thấy Tiểu phi tử của mình bị dọa mất mật, sắp khóc đến nơi, hắn đành phải chủ động nói chuyện phá vỡ sự im lặng. Hắn cũng rất tò mò với mấy thứ trên bàn, thuận tiện đáng thương nàng mà thôi.
Nghe Tiêu Kỳ hỏi, Tự Cẩm nhìn lên bàn. Vừa nhìn thấy thì giật cả mình. Trên bàn đặt bộ cờ nhảy, là do hôm qua nhàn rỗi nàng rủ Vân Thường chơi. Bàn cờ này đã cải tiến để phù hợp với các quy tắc của cổ đại. Do đó, Vân Thường học rất nhanh. Hôm qua hai người chơi cả ngày mà không chán, là một trò chơi giết thời gian cực vui.
Nhưng hôm qua chơi vui quá đã quên cất đi. Hoàng đế vừa hỏi, trong đầu Tự Cẩm xoay như chong chóng để tìm câu trả lời, ngoài miệng thì nói: “Là trò chơi nô tì trong lúc rảnh rỗi chơi để giết thời gian, không dám khoe ở nơi thanh nhã.”
Nàng nghĩ có câu không dám khoe ở nơi thanh nhã này thì hoàng đế không sẽ hỏi tới, cũng không dám nhắc đến nữa, nói nhiều sai nhiều.
“Ồ? Trẫm chưa bao giờ thấy trò chơi như thế này, nàng nói rõ chút xem nào.” Tiêu Kỳ khá thú vị nhìn bàn cờ đơn sơ trên bàn… Hình như là đánh cờ thì phải?
Hắn cũng không dám chắc.
Tự Cẩm tái mặt, nhưng cũng không dám không trả lời, chỉ có thể cố gắng hết sức miêu tả theo trí tưởng tượng của mình, nói đến những điểm thú vị nhất của trò chơi chắc là được chứ gì?
“Bẩm hoàng thượng, đây gọi là cờ nhảy, kỳ thật chơi rất đơn giản. Chỉ cần đổ xúc xắc và chạy quân cờ. Thư sinh gặp thư viện phải đọc sách thì đi tới, đào phạm gặp tướng quân muốn chạy trốn giữ mạng sẽ phải lui, hòa thượng thấy chùa miếu vào miếu thắp hương đi tới, nếu đụng đường thì phải lui về phía sau, cuối cùng ai đến đích trước thì thắng.”
Trò chơi này nói đơn giản thì cũng không đơn giản. Có phần may mắn, cũng phải tính toán xem đi thế nào có lợi nhất.
Vân Thường chơi với nàng, 10 ván thì thua 8 ván, quá sảng khoái!
=======
Tự Cẩm vẫn cho rằng mình rất thông minh, ít nhất nàng có kiến thức của trên dưới năm nghìn năm lịch sử.
Nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên đánh cờ, nàng thua hoàng đế 5 ván?
Chuyện này không khoa học chút nào.
Nhìn Tự Cẩm cau mày nhăn trán, Tiêu Kỳ cười thích thú hạ một quân cờ. Lại thắng.
Tự Cẩm nghi ngờ sự thông minh của mình, trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ, sao lại như vậy?
Lúc ấy, tâm trạng Tiêu Kỳ đặc biệt vui vẻ. Sự tức giận của hắn đã tiêu tan dần dần. Hắn sẽ không nói cho Tự Cẩm biết hắn là cao thủ đổ xúc xắc. Muốn khống chế mấy nước là chuyện dễ như trở bàn tay. Thấy nàng nhíu mày như vậy, mặt đầy vẻ trăm mối như tơ vò thật sự rất thú vị.
Quản Trường An rón rén đi tới thì nhìn thấy Tô Tiểu Y mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con muỗi, Hoàng thượng ở đối diện thì cười như hoa đón gió xuân, trong lòng run lên. Quả nhiên hắn ta đã coi thường Tô Tiểu Y.
Dù hắn ta hầu hạ hoàng thượng đã vài chục năm, nhưng khi hoàng thượng tức giận thì hắn ta cũng không dám thở mạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt Tô Tiểu Y thì hình như là không biết gì cả.
Chà chà, người ngốc có ngốc phúc.
“Bẩm, Hoàng thượng ăn trưa ở đâu ạ?” Chỗ ở của Tô Tiểu Y quá nhỏ. Để hoàng thượng ăn trưa ở đây thì quá thiệt thòi. Hơn nữa dựa theo tính cách của Hoàng thượng, khả năng là phải về Điện Sùng Minh. Hắn ta không dám tự quyết đành phải đến xin ý chỉ.
Tiêu Kỳ nhìn sắc trời. Bên ngoài trời đầy sương mù, tiếng mưa rơi tí tách qua cửa sổ vọng vào. Chỗ của Tô Tiểu Y dù khá nhỏ hẹp nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Bình sứ trắng đặt trên bệ cửa sổ còn cắm mấy đóa hoa tươi. Lư hương lau bóng loáng đến độ có thể phản sáng, hương thơm lượn lờ. Trên kệ đối diện đặt vài cuốn sách, xem ra là thường xuyên lật giở. Tuy đơn sơ nhưng ngược lại thêm vài phần cổ kính hàm súc.
“Đặt ở trong này đi.”
“Dạ.”
Quản Trường An lui ra ngoài, trong lòng hơi phức tạp nhìn Vân Thường đứng chờ ngoài cửa. Vị Tô Tiểu Y nhìn có vẻ hơi ngốc, nét mặt dịu dàng này, ở cùng hoàng thượng mà còn không biết kêu cầu, chỉ lo nhìn chăm chăm vào bàn cờ. Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng thượng vẫn muốn ở lại dùng bữa. Chỗ ở rách nát thế này thật là ủy khuất Hoàng thượng.
Trần Đức An cười tươi rói chào Quản Trường An. Miệng cười, tay kéo đầy nhiệt tình, cứ như Quản Trường An là người thân thất lạc bao nhiêu năm của hắn ta. Chờ đến khi Quản Trường An nói hai chữ ăn trưa, Trần Đức An giống như nghe thấy tiếng thần phán, cười đến phát ngốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!