Mặc dù Tiêu Kỳ nói lời này, nhưng rõ ràng tâm trạng rất không vui, bút viết trong tay cũng dừng lại. Đôi mắt hổ nhìn lên chồng tấu chương dần dần nheo lại, nồng nặc sát khí, nhưng sự u ám này cũng biến mất rất nhanh chóng. Tự Cẩm đứng bên cạnh nhìn kinh hồn táng đảm, tay đang mài mực cũng run lên.
Thật lòng không phải là nàng nhát gan, mà nàng ở trong này được chứng kiến một hình ảnh khác của hoàng đế như vậy, có khi nào bị diệt khẩu không đây?
“Nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tự Cẩm đầu tiên là sững sờ, sau đó mới hiểu được Tiêu Kỳ đang nói với nàng. Cánh tay cũng thấy nhức mỏi lắm rồi bèn vội vàng buông thỏi mực trong tay xuống, ngoài miệng còn nói: “Thần thiếp không hề mệt mỏi.” Mài mực cho hoàng đế mà còn dám kêu mệt, có phải là thấy sống quá dễ dàng không?
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm một cái, Tự Cẩm bị hắn ánh mắt nhìn như thế lập tức tim đập thình thịch như đánh trống, vội vàng quỳ xuống. Nàng biết rõ Tiêu Kỳ nhận ra nàng nói dối. Im lặng một hồi, Tự Cẩm vội vàng tươi cười nói thêm một câu, “Dù có mệt thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Tiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, hình như nhớ ra chuyện gì nói: “Ngay cả nàng cũng không dám nói thật trước mặt trẫm, huống chi người khác.”
Tự Cẩm cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, “Thần thiếp không dám lừa gạt Hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp không thấy mệt khi được hầu mực cho Hoàng thượng. Dù tay có mỏi nhưng lòng thần thiếp rất hạnh phúc.”
Tiêu Kỳ đứng dậy khom lưng nâng Tự Cẩm lên, “Đứng lên đi, trẫm… Cũng không có ý trách nàng.”
Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lại lạnh toát mồ hôi.
“Quản Trường An.”
“Dạ có nô tài.”
“Ngươi đi nói với Lý Cùng Quang, chuyện ông ta đề nghị trẫm không đồng ý, nếu ông ta thích quỳ thì cứ việc quỳ đi, tùy ông ta thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!