Tự Cẩm vừa đi được nửa đường thì thấy Tiêu Kỳ đi vào, bước chân khá nhanh thấy rõ là tâm trạng không vui. Tự Cẩm căng thẳng chuẩn bị tinh thần không dám có chút buông thả nào, vừa định quỳ xuống thì Tiêu Kỳ đã nâng lên, “Không cần đa lễ.” Hắn dắt tay Tự Cẩm đi vào, “Đến lâu chưa?”
“Thần thiếp cũng mới vừa tới không lâu.” Tự Cẩm nhẹ giọng nói rồi tự tay châm trà đặt vào tay Tiêu Kỳ, ở bên kia hắn cãi nhau lâu như thế chắc rất khát nước.
Quả nhiên Tiêu Kỳ cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, Tự Cẩm lại vội vàng rót thêm một chén, đang làm thì nghe Tiêu Kỳ nói: “Mấy lão đại thần này của Trẫm, không nói nguyên một đám mua danh chuộc tiếng, còn lại thì miệng nói nhân nghĩa đạo đức mà ai nấy đều làm việc tiểu nhân.”
Mấy lời này khá nghiêm trọng, thấy rõ là hắn rất tức giận.
Tự Cẩm lại không dám nói xen vào, chỉ ngồi xuống trước mặt hắn. Dù sao Tiêu Kỳ mắng xong sẽ không có chuyện gì. Kỳ thật hắn không cần nàng nói chuyện, chỉ cần có một người ngồi nghe hắn nói, lại không nói ra bên ngoài là được.
Tiêu Kỳ mắng đã mới thấy tâm trạng thoải mái hơn, nhìn miếng vải trong tay Tự Cẩm, trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo không biết là thêu hình gì. Hắn nhìn sang bèn cười nói trêu: “Nàng luyện thêu như thế này thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể thêu được cái hà bao đây.”
Tự Cẩm nghiêm trang nói: “Chỉ cần có lòng kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim. Thần thiếp mỗi ngày đều luyện tập, sẽ thêu được thôi.”
Tiêu Kỳ nghe vậy sững sờ lại lập tức thở dài, “Ngay cả một cô gái nhỏ như nàng đều biết phải có lòng kiên nhẫn, có nghị lực, trẫm thân là vua của một nước lẽ nào chút nhẫn nại này cũng không có sao?”
Tự Cẩm: …
Chuyện này có quan hệ gì với nàng chứ?
Nhưng nghe hắn nói như vậy cũng rất có lý, nàng biết rõ vào những lúc như thế này dù không hiểu gì cũng phải nói vài lời an ủi dễ nghe, vội nói: “Hoàng thượng là vị vua vĩ đại, lòng luôn lo lắng cho dân chúng, quân ân bao trùm thiên hạ, chút việc nhỏ này thì tính là gì chứ. Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt giải quyết.”