Nghĩ tới hoàng đế, Tự Cẩm giờ cũng không biết hắn đối với mình là thế nào. Nhưng có một việc nàng rất hiểu rõ, người bên Quý phi kiêu ngạo như thế, chắc chắn hoàng đế không hài lòng.
Chỗ này cách không xa Sùng Minh Điện, Cẩm Tiệp Dư ‘ngẫu nhiên’ gặp nàng ở đây, đương nhiên không thể làm lơ cho qua. Huống chi Cẩm Tiệp Dư cố ý gây chuyện, động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là muốn người của Sùng Minh Điện biết chạy tới làm cho mình bị phạt mà thôi.
Tự Cẩm mới tiến cung không lâu, còn Cẩm Tiệp Dư là tú nữ đợt trước tiến cung, trong ba năm ngắn ngủi dựa vào Quý phi thăng cấp đến vị trí Tiệp dư, thấy rõ cũng là người có bản lĩnh. Nếu so về mức độ được sủng ái thì Tự Cẩm không dám chắc, nhưng luận về bản lĩnh đoán lòng người thì Tự Cẩm vẫn cảm thấy khá tự tin có vài phần nắm chắc.
Ít nhất nếu kinh động người trong Sùng Minh Điện, mình nhất định không chịu thiệt thòi. Nếu Quý phi chưa mang thai thì chuyện này còn chưa biết được, nhưng bây giờ thì khó mà nói.
Tự Cẩm nhìn nét mặt hơi trắng của Cẩm Tiệp Dư, thấy bên phía Sùng Minh Điện có bóng người đang đi tới chỗ này, trong lòng càng chắc chắn, ngoài miệng lại nói tiếp: “Thần thiếp khẳng định mình không va chạm Tiệp dư, cũng không hề coi rẻ cung quy hay tự kiêu tự đại, không biết vì sao Tiệp dư lại nói vậy? Nếu Tiệp dư nhất định định tội này cho thần thiếp, thần thiếp cũng không dám nhận. Hoàng hậu nương nương xưa nay thưởng phạt phân minh, công bằng chính trực, thần thiếp sẽ bẩm báo mọi chuyện cho nương nương, mong nương nương xử trí.”
Cẩm Tiệp Dư thấy Tự Cẩm liên tục lấy hoàng hậu tới dọa, sắc mặt càng tức giận. Một Thái nữ nhỏ nhoi cũng dám châm chọc nàng ta, quả thực không coi nàng ta ra gì.