“Xưa nay Hộ bộ có xảy ra tham ô nhưng mà đến mức thế này thì thật khiến người ta khiếp sợ. Đồ nhập kho đưa vào bao nhiêu, sau khi kiểm kê ghi chép sổ sách. Quan viên tặng lễ, tang vật kê biên tài sản chỉ là một phần nhỏ, từ đấy mà nói chỉ là ví dụ. Vàng thật bạc trắng đều đóng thành rương đưa vào kho, nếu đã là tang vật thì hẳn không thiếu người tham lam muốn chia chác lợi ích. Sau khi nhập kho, dán giấy niêm phong lên, đương nhiên là không có cách nào ra tay. Nhưng mà trước khi nhập kho thì sao? Phàm những rương hòm đã qua tay người khác, từ trên xuống dưới, từ quan viên triều đình đến những người không có tư cách tham gia, từ địa phương đến kinh đô, ai nấy đều muốn bớt xén chút ích lợi. Một rương bạc đợi đến khi đăng ký nhập kho đã bị bớt đi hơn phân nửa. Lòng tham không đáy, không kiêng nể gì cả, ít thì mấy lượng, nhiều thì hơn vạn, số lượng tham ô là hơn một nửa.”
Trên triều đình lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng một mình Tần Tự Xuyên nói vang dội đại điện. Từng câu từng chữ sắc bén, từng câu từng chữ giết người. Thượng thư Hộ bộ Vương Tân Duệ, gương mặt già lúc trắng bệch lúc tối sầm, muốn nói điều gì, môi run rẩy lại không thể nói ra một chữ.
Tần Tự Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn Vương Tân Duệ, ánh mắt quét ngang quan viên toàn đại điện, sắc bén như đao róc xương rồi nói tiếp: “Vàng bạc ai nấy đều biết thì còn có phần cố kỵ. Nhưng mà ngọc thạch, châu báu, tranh cổ lại không hề cố kỵ. Trân châu thì lấy hạt nhỏ đổi hạt lớn, đồ trang sức thì nấu chảy thay hình đổi dạng, rút bớt cân lượng, ngọc thạch trân bảo lén lút cất giấu. Đồ cổ tranh chữ thì lấy cớ đã “Tổn hại” “Dơ bẩn”, ngay cả danh sách cũng không ghi vào, đứng giữa kiếm lời vào túi riêng. Xin hỏi Vương thượng thư Vương đại nhân, trấn giữ kinh đô lại khoanh tay đứng nhìn, lòng dạ biết rõ nhưng không truy xét, không biết rõ đại nhân nghĩ thế nào mà làm vậy? Hay là, chính đại nhân cũng thông đồng phạm tội, lừa trên gạt dưới, cùng chung kiếm lời!”
“Cậu… Cậu quả thực nói năng bậy bạ!” Vương Tân Duệ tay run run chỉ Tần Tự Xuyên trách cứ, “Vu oan trọng thần triều đình, cậu có biết tội gì không?”
“Đại nhân cần gì tức giận? Nếu đại nhân trong sạch, đương nhiên sẽ trả lại công đạo cho ông. Nhưng mà trên dưới hộ bộ, trong kinh ngoài kinh, những người tham ô quốc khố, lòng tham không đáy, đại nhân thực sự dám nói không biết chút nào không?” Tần Tự Xuyên gây sự, “Biết tội mà không báo thì cũng như đồng phạm, chắc hẳn đại nhân cực kỳ nắm rõ quy định này chứ?”
“Mỗi ngày Hộ bộ có không biết bao nhiêu công văn đến tay, lão phu làm gì có nhiều thời giờ như quản những chuyện này?”
“A, thì ra đại nhân không cho rằng mình là đồng phạm mà là nhận tội thất trách thiếu đôn đốc kiểm tra?” Tần Tự Xuyên nhìn chằm chằm Vương Tân Duệ, “Vì sao quốc khố trống không? Vì sao người có mà như không có? Hoàng thượng khuếch trương binh lính, mở rộng quân binh, hộ bộ không có bạc. Lúc trước Thiên Đinh Tư chuyển khẩu khai hoang, hộ bộ không có bạc. Phía nam lũ lụt thành họa, hộ bộ cứu trợ thiên tai không có bạc. Khơi sông, xây đập, lót đường, hộ bộ không có bạc. Xin hỏi Vương đại nhân, thu nhập từ thuế hàng năm đã đi hết chỗ nào?”
Vương Tân Duệ bị Tần Tự Xuyên ép hỏi liên tiếp không có đường lui, phẫn nộ cả giận nói: “Hoàng thượng, trước nay hộ bộ quy củ, tiền bạc nha môn các nơi dùng đều có chương trình. Tra duyệt bổ sung, cân nhắc châm chước, vạn không dám có chút chủ quan nào, các nơi đều dựa vào quy tắc làm việc. Từ bổng lộc quan viên đến mỗi khoản chi của nha môn, lên tới quốc gia đại sự, chuyện lớn đan xen chuyện nhỏ, ngay cả thêm một cái bàn trong nha môn đều phải tuân theo luật lệ. Mọi chuyện đều có trước sau, phải xử lý từng việc, từ tiền bạc nhập kho, đến kiểm kê sổ sách, rồi đến định mức theo điều mà phát. Tuy các khoản mục chi tiền của Hộ bộ khá nhiều, nhưng mà đã làm được từng việc một, bạc thì càng dùng càng thiếu, việc lại càng ngày càng nhiều, vi thần cũng không dám nề hà.”
“Vương đại nhân thật sự là quen thói kêu khóc than nghèo. Không nói đến chuyện này mà chỉ nói chuyện trước đó. Phía nam tiêu diệt hải tặc, truy nã quan viên cấu kết, ít thì hơn mười, nhiều thì trên trăm. Chỗ nào không có kê biên tịch thu gia sản, nhưng cuối cùng hộ bộ đưa đến tay Hoàng thượng được bao nhiêu? Chẳng qua là một hai phần, vậy bạc còn lại đâu?” Tần Tự Xuyên cười lạnh một tiếng, “Các chiến sĩ ở tiền tuyến đổ máu bỏ mạng, quan viên phía sau lại vươn tay bẩn tham ô tiền bạc, thiên lý ở đâu?”
“Chuyện này không chỉ riêng hộ bộ, từ thẩm án lập án đến định tội xét xử phải trải qua bao nhiêu cửa, Tần đại nhân cần gì đổ tất cả tội danh lên đầu bộ Hộ, chẳng lẽ không bất công sao?” Vương Tân Duệ giận dữ mắng chửi. Tần Tự Xuyên này quả thực giống như chó điên, cắn càn bốn phía. Chuyện như vậy đã tồn tại từ bao đời nay, ngay cả Hoàng thượng cũng biết rõ. Vậy mà lúc này lại lôi ra nói trên triều đình, quả thực là muốn gây loạn đây.
“Vương đại nhân không nên vội vàng, trước hết cứ làm rõ vấn đề của bộ Hộ, những nơi khác bản quan đương nhiên sẽ dốc lòng chiếu cố.”
Lời nói Tần Tự Xuyên vừa dứt, trên triều đình lập tức bùng nổ.
Cái gì?
Nếu hắn ta làm thế, không nói đến những quan viên ngoại phóng, riêng những quan viên ở kinh đô chỉ sợ đều phải bị còng tay vào tù. Phàm là người làm quan, ai dám nói mình trong sạch?
Tô Thịnh Dương cúi đầu rụt vai giả trang chim cút, hắn ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chứng cớ trên tay Tần Tự Xuyên là hắn ta tìm ra.
Thân là thủ lĩnh Kiêu Long Vệ, là một trấn quốc Trung úy, phải an phận, an phận, lại an phận!
Tiêu Kỳ ngồi ở trên ngai vàng trong triều đình, nhìn Tần Tự Xuyên dẻo miệng đại sát bốn phương, chỉ cảm thấy trong ngực cực kỳ khó chịu. Trong hậu cung mới xuất hiện chuyện hoàng hậu coi trọng Vương quý nhân, trên tiền triều người này liền trả đũa Vương gia.
Hắn ta nói ngẫu nhiên, nhưng có trời mới tin.
Trước đó làm gì? Sao không thấy hắn ta đòi bạc bộ Hộ, khiến cho mình dư dả chút.
Vừa nhìn về Tô Thịnh Dương cúi thấp đầu giả trang cọc gỗ, hắn ta cũng không thể thiếu được một phần. Dám sai Kiêu Long Vệ đi lấy chứng cứ cho Tần Tự Xuyên, này hai người quả thực là phối hợp ăn ý!
Tức đến tâm can phèo phổi đều đau.
Ai da.
Trên triều đình gà bay chó sủa, lục bộ liên hợp tố cáo Tần Tự Xuyên vu oan trọng thần triều đình, lần này ngay cả mấy vị các lão đều hiếm thấy không nói tiếng nào. Rất hiển nhiên tình thế trên triều đình hiện nay đã thoát ly khỏi sự khống chế của bên ngoài.
Không cẩn thận, chỉ sợ lửa sẽ cháy lan ra đồng cỏ.
Tạ Hoàn nhíu mày, hình như chưa phát hiện Ngụy các lão chỉ làm cho ra vẻ màu mè. Lý các lão mím môi thật chặt, sắc mặt đen nhánh không biết rõ đang suy nghĩ gì.
Trong hậu cung hoàng hậu mới định coi trọng Vương quý nhân, kết quả Vương Tân Duệ liền bị tố cáo. Đây là ý tứ Hoàng thượng hay là trùng hợp?
Tần Tự Xuyên chính là một con chó điên, Hoàng thượng kêu hắn ta cắn ai hắn ta liền cắn người đó. Nếu nói bên trong không có thánh ý, ông ta tuyệt đối không tin. Cháu gái Lý các lão cũng ở trong hậu cung, được phong Từ lục phẩm tài tử, lúc trước ông ta rất là buồn bực, thật lòng hơi tức tối.Nhưng bây giờ nhìn Vương Tân Duệ bị chó dữ quấn thân, không có cách nào tránh thoát, thì lúc ấy lại cảm thấy may mắn vì cháu gái của mình sơ phong vị phần không cao. Nhớ tới trước đó vài ngày Lệnh quốc công và Tào Quốc công dắt tay nhau tìm đến ông ta, khi đó ông ta cẩn thận, cũng không đạt thành nhất trí với hai người họ, cuối cùng tan rã trong không vui.
Bây giờ nhìn lại, chắc bọn lại tìm Vương Tân Duệ, cho nên mới có chuyện Hoàng hậu coi trọng Vương quý nhân.
Nghĩ tới đây nhìn về phía Tần Tự Xuyên, người này cùng với Hi Phi đang bá sủng hậu cung còn đã từng có hôn ước đó. Chẳng lẽ là tình cũ chưa quên, cho nên không thể nhìn Hi Phi chịu ủy khuất sao?
Đường đường nam tử hán, Tần Tự Xuyên này tính tình âm độc tàn nhẫn, thật sự không giống kiểu người thâm tình. Huống chi Hoàng thượng còn ngồi ở trên hắn ta, cho hắn ta cũng không dám làm như thế.
Nhưng hôm nay vì sao lại tranh đấu gay gắt với Vương Tân Duệ?
Lý các lão nghĩ đến đau cả đầu cũng nghĩ không ra lý do. Mọi thứ vừa hợp lý lại vừa không hợp lý, mọi việc có liên quan đến Tần Tự Xuyên thì không có một chuyện nào bình thường. Người này quả thực chính là sát tinh chuyển thế, đơn độc một mình, can đảm số một, quả thực không hề cố kỵ, gặp đâu cắn đó.
Người như vậy là người khiến người ta không có cách nào đối phó.
Bởi vì không sợ hãi.
Vương Tân Duệ còn đang mạnh miệng, Tần Tự Xuyên đã lấy ra chứng cứ, từng điều từng khoản, từng việc từng chuyện, từng câu từng chữ nói ra.
Tiêu Kỳ ngồi ở trên ngoảnh mặt làm ngơ nhìn đại thần của mình, quan sát từng hành vi, ánh mắt của bọn họ, tùy ý để Tần Tự Xuyên quậy triều đình đến long trời lở đất, nhật nguyệt ảm đạm.
Sau đại loạn mới có thể đại trị.
Nếu mấy thế gia kia không loạn, không hoảng hốt, hắn làm sao có thể ra tay?
Đây, chẳng qua mới là bắt đầu mà thôi.
Trên triều đình phong vân cuồn cuộn, trong hậu cung ai nấy thần hồn nát thần tính.
Vụ án của Nội Đình Phủ và Ngự thiện phòng vẫn chưa thể tra ra đầu mối thì trong Tố Vân Điện Vương quý nhân trúng độc hộc máu té xỉu. Sự tình trình báo Phượng Hoàn Cung, vừa vặn Quý phi cũng ở đó nên hoàng hậu mang theo Quý phi đi thẳng sang Tố Vân Điện.
Trong Di cùng hiên Tự Cẩm ngồi ở ngoài sân, còn có thể nghe được náo nhiệt khác thường bên Tố Vân Điện cách đó không xa. Nàng lẳng lặng ngồi đó, Khương cô cô khoanh tay đứng.
Vân Thường cùng bà vú đi theo Đại hoàng tử chạy quanh sân, tiếng cười của trẻ con thỉnh thoảng lại truyền đến.
Một hồi lâu Tự Cẩm mới thở ra hồi phục tinh thần, “Vương quý nhân có nguy hiểm tính mạng không?”
“Bẩm nương nương, may là thái y đến kịp thời, Vương quý nhân giữ được mạng sống.” Khương cô cô trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!