Không có hoàng đế ở hậu cung, Tự Cẩm chỉ bằng mấy tin tức của Đồng Ý thì không thể có cách nào hiểu rõ tình huống cụ thể của triều chính và chiến sự phía nam.
Điều duy nhất có thể làm cũng chỉ có nhẫn nại cùng chờ đợi.
Tiếp theo sau khi mẫu thân hoàng hậu tiến cung thăm hoàng hậu thì tới mẫu thân của quý phi và Hiền phi cũng lần lượt tiến cung. Dạo này thái hậu cũng không gây khó dễ cho Tự Cẩm, rất ít khi gọi nàng tới Thọ Khang Cung.
Ngày ngày lo lắng bất an lại trôi qua một tháng. Ngay lúc Tự Cẩm cảm giác mình không thể nhẫn nại chờ đợi thêm nữa thì nhận được tin tức Hoàng thượng sắp hồi cung.
Giây phút đó, hình như tất cả nôn nóng, bất an đều biến mất.
Đại hoàng tử đã bắt đầu học bò, là một đứa trẻ đầy hăng hái và hiếu động. Trừ những lúc ngoan ngoãn ngủ và nghe mẫu thân đọc sách, thì tiểu tử không có giây phút nào ngồi yên. Cũng may nhờ có con trai hiếu động nghịch ngợm, khiến Tự Cẩm không thể không tập trung tinh thần chơi với con, chăm sóc con. Do đó cũng giảm bớt một phần áp lực tinh thần.
Dù sao, Tự Cẩm không thể gặp bất cứ ai để hỏi thăm bất cứ chuyện gì có quan hệ với Tần Tự Xuyên.
Ở trong hậu cung, hắn ta chỉ là một nam nhân không có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Giây phút này, Tự Cẩm cũng rất may mắn vì có lẽ chính Tô Nhị cũng không biết việc hôn sự này, nếu không… Nàng không biết mình sẽ đối mặt với Tiêu Kỳ như thế nào, giải thích như thế nào về sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi này .
Đã liên tục mấy tháng không nhận được thư của Tiêu Kỳ, buổi trưa hôm ấy, Tự Cẩm lại bị một cơn ác mộng làm kinh hãi tỉnh giấc, thì thấy Khương cô cô cười lấy ra bức thư Đồng Ý đưa vào.
Tự Cẩm vội nhận thư, không thể chờ đợi được mở ra, xem trước một lần như thể nuốt luôn quả táo, biết được hai tin tức.
Thứ nhất, lúc nàng nhận được thư này thì chỉ khoảng ba ngày nữa thánh giá có thể vào kinh.
Thứ hai, Tần Tự Xuyên mất tích đã tìm thấy.
Về chuyện Tần Tự Xuyên mất tích, Tiêu Kỳ cũng không nhắc tới nhiều. Dù sao theo Tiêu Kỳ chuyện này cũng không có quan hệ nhiều với Tự Cẩm cho nên chỉ nhắc tới vài câu, cũng chẳng qua là hắn thuận tiện nói thôi. Nhưng từ những câu chữ rải rác trong thư thì nàng có thể cảm nhận được Tiêu Kỳ tức giận. Bởi vì sau khi mất tích trở về Tần Tự Xuyên hình như phát hiện ra một bí mật khổng lồ.
Bởi vì khoảng cách khá xa, tin tức thông tin lạc hậu. Cho nên từ lúc biết rõ Tần Tự Xuyên mất tích đến khi được tìm trở về thì thời gian cũng đã hơn một tháng. Trên thực tế, nếu tính thời gian chính xác thì Tần Tự Xuyên mất tích gần ba tháng, là một nửa thời gian xuất chinh lần này.
Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm. Biết rõ Tần Tự Xuyên bình an thì những bấn loạn lo lắng của nguyên chủ quấn quít lấy nàng cả ngày thời gian qua cũng coi như biến mất hoàn toàn. Sau khi không cảm giác được tâm trạng của nguyên chủ, Tự Cẩm một mình ngồi đó, lẳng lặng ngẩn người rất lâu.
Nàng không biết là tình yêu thế nào mới có thể khiến cho nguyên chủ cho dù đã rời đi mà những tàn dư ý thức vẫn còn mãnh liệt đến nỗi có thể ảnh hưởng không nhỏ tới cảm xúc của nàng.
Đây chính là tình yêu sao?
Chạm tay lên ngực, Tự Cẩm cũng không biết rõ đáp án.
Nàng không biết tình cảm giữa mình và Tiêu Kỳ có được gọi là tình yêu hay không, nàng rất thích hắn, rất để ý hắn, nhưng nàng cảm giác mình không giống như nguyên chủ nhớ thương Tiêu Kỳ đến vậy.
Tần Tự Xuyên, nam nhân dạo này xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của nàng. Khuôn mặt hắn ta, những vui buồn yêu giận, từng nét từng hình ảnh đều sống động như vậy, đã lưu lại trong sinh mệnh của nàng.
Sinh động, chân thực, giống như Tự Cẩm thật sự nói chuyện yêu đương. Chính bởi vì cái này mới khiến cho Tự Cẩm khó chịu như thế.
Mà bây giờ, nguyên chủ an tĩnh lại, còn nàng đột nhiên lại không quen sự yên tĩnh này, giống như… thiếu thốn cái gì đó vậy.
Tự Cẩm cười khổ một tiếng, đây là bị hành hạ đến nghiện sao?
Ngày Tiêu Kỳ hồi cung là một ngày trời nắng đẹp. Bình minh xé toang đêm tối, ánh sáng mặt trời trải khắp mặt đất. Trong ánh mặt trời ấm áp rơi trước cửa sổ, Tự Cẩm đã thay xong cung trang Hi Phi, lẳng lặng đứng ở chỗ đó.
Khương cô cô và Vân Thường tỉ mỉ kiểm tra một lần, phát hiện không có gì không thỏa đáng, bà vú bế Đại hoàng tử cũng đang lẳng lặng chờ.
Tiểu tử bụ bẫm mặc bộ quần áo da beo, giả trang tiểu hổ nhe hàm lợi chưa răng nhìn mẫu phi, thấy nàng bèn giơ cánh tay đòi bế.
Mỗi ngày đều muốn bế, không bế không hạnh phúc.
Tự Cẩm nở nụ cười tươi tắn nhất, bế con trai ôm vào trong ngực. Tiểu tử càng ngày càng nặng, bây giờ nàng bế con cũng chỉ được một thời gian ngắn. Bế con đi sang Phượng Hoàn Cung để hội tụ cùng hoàng hậu và các vị tần phi, sau đó mọi người cùng nhau đi nghênh đón thánh giá hồi cung.
Lúc đến Phượng Hoàn Cung đã có không ít người có mặt. Mọi người nhìn Hi Phi bế Đại hoàng tử trắng trẻo mập mạp đến, nét mặt ai nấy đều không giấu được cứng ngắc. Ánh mắt Tề Vinh Hoa nhìn sang Đại hoàng tử, lộ ra một nụ cười, Hi Phi nương nương nuôi dưỡng con thật tốt.
So với Đại hoàng tử, dạo này Ngọc Trân công chúa lại gầy không ít, không bằng năm ngoái mập mạp đáng yêu.
Quý phi cũng dắt Ngọc Trân công chúa, liếc mắt nhìn Đại hoàng tử, rồi lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.
Hoàng hậu nhìn Hi Phi hành lễ rồi cho nàng đứng lên. Còn chưa giơ tay thì nhìn thấy Đại hoàng tử trong lòng mẫu phi giơ cánh tay nhỏ nhắn lên đòi nàng ta bế.
Hoàng hậu lập tức vui mừng, bế lấy Đại hoàng tử từ trong tay Hi Phi, cười mỉm nói: “Đại hoàng tử nhớ mẫu hậu phải không?”
Đại hoàng tử dùng miệng không răng hôn lên má hoàng hậu một cái, lưu lại một vệt nước miếng.
Hoàng hậu không ghét bỏ chút nào, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, lại nhận từ tay Đồng cô cô đưa tới một quả cầu bạc cho bé chơi, cũng không trả lại Đại hoàng tử cho Hi Phi, tự mình bế Đại hoàng tử dẫn đầu đoàn người đi ra cửa.
Tự Cẩm cười ở đằng sau, tựa như không phát hiện chút nào bao ánh mắt ghen tị của mọi người, khoan thai vững vàng đi theo sát tới trước.
Nói đến thì Tự Cẩm cũng cực kỳ bất ngờ chuyện Dục Thánh thân thiết với hoàng hậu. Dù sao đứa bé này nhìn thì có vẻ rất đáng yêu dễ mến. Nhưng nàng thì biết đứa bé này rất giống cha hắn, tính cách kiêu ngạo. Nhìn không thuận mắt thì một mực không thèm để ý, nhưng ngay từ lần đầu tiên bé gặp Hoàng hậu đã không hề ghét nàng ta thân cận gần gũi với mình.
Nên biết ngay cả Tề Vinh Hoa đều không được bé hòa nhã như thế. Mấy tháng nay, hoàng hậu ban thưởng cho bé không ít đồ chơi thú vị để bé chơi đùa. Dần dần trong lòng Dục Thánh liền có cảm tình với hoàng hậu, đó là một người có thể cho bé những đồ chơi mà bé thích.
Tự Cẩm suy đoán như vậy.
Từ trong đáy lòng, Tự Cẩm rất thích tình thế này. Đại hoàng tử nguyện ý thân cận với hoàng hậu, đối với con trai mà nói, cũng giống như có thêm một người thật lòng thật tình che chở bé.
Cho nên, khi Hoàng đế bệ hạ xuống ngự liễn thì trong lòng đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng hậu đang bế Đại hoàng tử trong tay. Cách đám người trùng trùng, hắn đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua liền nhìn thấy người kia đang hành lễ theo mọi người, lại vụng trộm ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Tự Cẩm sợ bị người khác nhìn thấy lại vội vàng cúi đầu xuống. Ánh mắt hai người có thể chạm nhau đầu tiên khiến trong lòng Tự Cẩm rất vui vẻ.
Có phải là hắn cũng giống như nàng hay không, chuyện đầu tiên chính là tìm kiếm người kia?
Đón lấy con trai từ trong tay hoàng hậu, Tiêu Kỳ mới lên tiếng: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Mọi người cùng đồng thanh hô lên.
Không biết có phải là Tự Cẩm ảo giác hay không, càng cảm thấy này trong giọng nói của hắn mang theo sự cứng cỏi trước kia không có, tựa như sau khi nam hạ đã có thêm quyết đoán.
Hoàng hậu nhìn Đại hoàng tử không có chút nào xa lạ với phụ hoàng đã mấy tháng không gặp, vươn tay lên nắm lấy tai hắn, cố gắng kéo mạnh, rồi cười “Khanh khách”.