Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Gió mùa đông, cho dù đứng ở chỗ nắng ấm cũng mang theo hơi lạnh như băng. Tự Cẩm nhìn Tô Nhị. Nhắc tới thì tuổi tác giữa hai người không quá chênh lệch, trong cơ thể lại chảy chung dòng máu của Tô gia. Nhưng một gia tộc như vậy, chỉ vì ích lợi mà nảy sinh thù hận.

Nàng không biết rõ, Tô Nhị dựa vào cái gì mà dám chắc chắn đứng ở trước mặt mình như vậy, còn có thể nói ra mấy lời kia. Nếu như đổi lại là nàng, có lẽ sẽ cực kỳ xấu hổ không dám đối mặt với người ta.

Hiển nhiên, con người ở thời đại sống trong vòng luẩn quẩn hoàng gia cao quý này thì cũng không có cảm giác xấu hổ như vậy.

Trong lòng Tự Cẩm hơi không kiên nhẫn. Thứ nhất là bởi vì Tô gia Khúc Châu hay dùng mấy thủ đoạn vặt sau lưng. Kể từ sau khi bọn họ vào kinh, dù chưa từng được bổ nhiệm vị trí quan viên thực quyền ở trong triều, nhưng sau lưng tung hoành ngang dọc, giở thủ đoạn đùa giỡn cũng xác thực gây không ít rắc rối quấy nhiễu cho người nhà nàng. Mặc dù những chuyện này Tiêu Kỳ không chủ động nhắc tới nhưng Tự Cẩm không phải là kẻ ngốc, sao lại không phát giác ra gì chứ.

Khóe miệng nhếch một nụ cười mỉa mai, Tự Cẩm cố ý nhướn mày lên, đầy vẻ ngạo mạn kiêu căng nhìn xuống Tô Nhị, giọng nói nhu hòa mềm mại từ từ nói, “Bản cung cùng cô không lời nào để nói.”

Tư thái ngạo mạn như thế, giọng nói lạnh lùng như thế… Tô Nhị vốn là con gái dòng chính Tô gia Khúc Châu, bị một nữ nhân cùng họ nhưng đã bị trục xuất khỏi gia tộc làm tức đến nỗi mặt mũi tối sầm lại. Nhất thời không thể ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhìn Tự Cẩm bật thốt ra: “Đây là ý gì? Cô và ta cùng là người Tô gia, chẳng lẽ không thể hỗ trợ nhau sao?”

Những lời kia của Tô Nhị vừa thốt ra, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén giễu cợt của Hi Phi, những lời định nói bỗng chốc nuốt trở lại, từ lòng bàn chân dâng lên từng tia lạnh buốt, không khỏi khiến toàn thân run lên.

“Lời này mà nói từ miệng người Tô gia thì quả thực thật tức cười.” Tự Cẩm không có ý định nói lý với Tô Nhị, “Dựa vào những gì Tô gia Khúc Châu đã làm thì còn có mặt mũi nào mà dám vênh mặt hất hàm sai khiến bản cung và người nhà Bản cung chứ? Ai cho các ngươi quyền lợi thể diện này? Chỉ bằng một Mỹ nhân như cô mà dám chống đối Bản cung, lời nói và hành vi vô lễ, xem ra cô cần phải học quy củ nghiêm chỉnh. Khương cô cô, cô cô chỉ bảo cho Tô mỹ nhân mấy quy tắc cung quy đi. Hôm nay gặp được Bản cung cũng đành cho qua, ngày khác khó mà không thất lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương quý phi nương nương.”

“… Cô…”

Khóe mắt Tự Cẩm cũng không thèm liếc về Tô Nhị một cái, dẫn theo người kiêu ngạo đi, ngay cả Kiều Linh Di Tự Cẩm cũng không thèm nói tới một chữ.

Khương cô cô cười mỉm nhìn Kiều Linh Di và Tô Nhị, trước tiên nói với Kiều Linh Di: “Không phải Kiều Tiểu Nghi còn muốn đi nói chuyện với quý phi nương nương sao?”

Nét mặt Kiều Linh Di bất định nhìn Khương cô cô cười mỉm. Nàng ta biết rõ, Khương cô cô chính là cô cô quản sự do biểu ca tự mình ban cho Hi Phi. Nghe lời nói của cô ta rõ ràng là muốn đuổi mình đi, nhìn Tô Nhị một cái, trên mặt nàng ta cũng nở một nụ cười, “Đúng rồi, Quý phi nương nương còn đang chờ.”

Tô Nhị không dám tin nhìn Kiều Tiểu Nghi bỏ lại một mình nàng ta, sắc mặt trắng bệch thêm tái xanh, sau đó ánh mắt nhìn Khương cô cô tràn đầy phòng bị, cô ta sẽ phạt mình thế nào đây?

Khương cô cô sống trong cung như cá gặp nước đã nhiều năm, tự nhiên là biết sâu sắc quy củ sinh tồn ở đây. Chủ tử muốn giáo huấn Tô mỹ nhân, nhưng lại phải giữ không để cho ai dị nghị, miễn là không ai buộc tội lấy lớn hiếp nhỏ là được. Chuyện này thì có gì khó đâu.

Có nhiều biện pháp phạt người, dùng cách xử phạt về thể xác là ngu xuẩn nhất. Người ta chỉ chịu chút đau khổ về thể xác, còn mình thì lại phải nghe người khác nói ra nói vào, tội gì chứ?

Trong tay cô ta có rất nhiều biện pháp phạt khiến người ta sống không bằng chết, chịu khổ mà không thể nói.

Tự Cẩm cũng không quan tâm Khương cô cô “Dạy bảo” Tô Nhị như thế nào. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong thì cần thêm người quản sự cô cô có ích lợi gì chứ? Nói thì nói, chuyện này cũng coi như là khảo nghiệm nghiêm chỉnh đầu tiên kể từ sau khi Khương cô cô vào Hợp Nghi Điện. Nếu muốn ở lại bên cạnh nàng, được đến một vị trí thì phải có đủ bản lĩnh làm cho nàng tin tưởng và nghe theo.

Vẻ mặt Kiều Linh Di không tốt lắm trở lại bên cạnh Quý phi. Tự Cẩm cũng chậm rãi trở về trước đình, trên mặt vẫn còn giữ nét hòa hoãn tươi cười. Nhưng người về sớm một bước Kiều Linh Di đã “chấn kinh quá độ” thuật lại mọi chyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối, tất nhiên theo một góc độ khác.

Tần phi ngồi đầy trong đình, nhìn Hi Phi trở về nhàn nhã như thế, hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới được.

Hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người, cười vẫy tay với Tự Cẩm, “Khó được thấy muội có nhã hứng dạo chơi như vậy, cũng nên vào đây nghỉ chân một chút.”

“Vẫn là Hoàng hậu nương nương thương yêu thần thiếp. Quý phi nương nương chọn nơi có cảnh sắc quá đẹp, thần thiếp thích quá nên đi ngắm khắp nơi.” Tự Cẩm cực kỳ nhu thuận đi tới bên cạnh hoàng hậu ngồi xuống, trong lòng suy đoán có lẽ Kiều Linh Di đã kể lại toàn bộ hành động vĩ đại của nàng rồi.

Hoàng hậu kỳ thật không nghĩ tới hôm nay Hi Phi lại có thể khoe khoang, ỷ sủng mà kiêu

như vậy. Thế này không giống hành vi trước giờ của nàng. Nếu không phải Hi Phi trước sau đều cung kính nhu thuận với mình, nàng ta cũng muốn nghĩ Hi Phi đang có ý khác.Nhưng, thế này cũng tốt. Trước đây tính cách Hi Phi quá mềm yếu. Bây giờ đã có con thì không thể giống trước đây nữa. Nếu tính tình quá mềm yếu thì cho dù chức cao cũng không thể áp chế được người phía dưới, cứ thế ai còn nể trọng ngươi chứ, họ sẽ chỉ cho ngươi là một phế vật mà thôi.

Bây giờ có lẽ Hi Phi đã suy nghĩ cẩn thận, biết rõ làm mẹ là phải mạnh mẽ. Hơn nữa Hoàng thượng không ở trong cung, ý thức gặp nguy hiểm nên mới có những hành vi như hôm nay.

Không thể không nói hoàng hậu duy đoán lòng người vẫn rất chuẩn xác. Nếu không nàng ta cũng sẽ không có được sự tín nhiệm ít nhiều của Tiêu Kỳ. Nếu không bao năm nay giao phong với Quý phi cũng không rơi vào thế hạ phong. Mặc dù Hi Phi thế này khiến hoàng hậu có cảm giác được nguy hiểm. Nhưng trong tình thế phức tạp hiện nay thì chỉ cần Hi Phi không phải là người vong ân bội nghĩa, nàng ta cũng sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván.

Vào lúc này, hoàng hậu hạ bậc thang cho Hi Phi, Hi Phi quả nhiên liền thuận theo, còn nhìn hoàng hậu cố ý nói: “Tô mỹ nhân va chạm với thần thiếp, lời nói vô lễ, mạo phạm thần thiếp. Thần thiếp liền sai cô cô quản sự dạy nàng ta quy củ, còn mong nương nương thứ tội.”

Hoàng hậu nghĩ ra bao nhiêu cách thức, nhưng cũng không bất ngờ bằng việc nghe Tự Cẩm nói thẳng ra như thế. Hi Phi vẫn là thẳng thắn như vậy, sự lo lắng trong lòng hoàng hậu lại giảm đi mấy phần, cười nhìn nàng, tựa như không để ý nói: “Bản cung còn nhớ lúc ban đầu ở Minh Tú Cung, Tô mỹ nhân này đã từng mấy lần không tuân theo quy củ.” Nói đến đây ánh mắt liền nhìn sang phía Quý phi, “Trong đợt tuyển chọn cuối cùng, nếu không phải quý phi kiên trì, có lẽ nàng ta cũng không được giữ lại.”

Quý phi nghe lời hoàng hậu nói, vẻ tươi cười trên mặt giữ nguyên không thay đổi, “Hoàng hậu nương nương thật sự là thích nói giỡn. Mỗi tú nữ được giữ lại trong hậu cung đều phải trải qua sự tuyển chọn nghiêm túc. Huống chi Bản cung còn nhớ Hi Phi và Tô mỹ nhân có chút ân oán gia tộc trong đó nữa.” Bởi vì chuyện này, quý phi còn bị chịu thiệt bên chỗ Tiêu Kỳ. Do đó, nàng ta đặc biệt để ý.

Trong khi Hoàng hậu và quý phi nói qua nói lại, Hi Phi liền trở thành vật hy sinh ở giữa. Giữa lúc tất cả mọi người cho rằng Hi Phi không phản bác lời Quý phi thì lại nghe Hi Phi đột nhiên nói: “Chuyện gia tộc ân oán trong này, quý phi nương nương không phải là rõ ràng nhất sao? Nhắc đến thì ở trong cung có người dám lấy chuyện gia thế của Bản cung để ăn nói lung tung, còn nhờ có Quý phi nương nương chủ trì công đạo lấy lại trong sạch cho thần thiếp mà.”

Tự Cẩm lại ném lại cho quý phi một cây đao bén nhọn. Không ai trong đình dám tiếp lời, chỉ có nét mặt hoàng hậu càng thêm nhu hòa, “Được rồi, chẳng qua là một Mỹ nhân nho nhỏ mà thôi. Nói thì nói Tô mỹ nhân cũng xuất thân đại tộc, ba phen mấy bận phạm quy củ, thấy rõ ở nhà bị nuông chiều đến hư. Nếu Tô mỹ nhân rất hợp nhãn Quý phi, vậy thì chuyện dạy bảo nàng ta liền giao cho Quý phi. Ở trong cung này, Bản cung hy vọng tất cả mọi người phải nhớ, cung có cung quy. Chuyện bên ngoài thì không nói nhưng là nếu vi phạm cung quy, đừng trách Bản cung hạ thủ vô tình.”

“Dạ.” Mọi người đều đứng dậy nghe khuyên bảo, ai nấy đều tỏ ra cung kính.

“Bản cung mệt mỏi nên đi về trước, chư vị muội muội cứ vui chơi thoải mái.”

“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu đi trước một bước, Tự Cẩm cũng đi theo cáo từ, tạ ơn Quý phi thịnh tình chiêu đãi, mang người của mình, cứ thế… nghênh ngang rời đi.

Xa xa, mọi người nheo mắt nhìn theo bóng lưng Hi Phi, “Váy sắc mây” lấp lánh dưới ánh mặt trời làm người ta chói mắt. Giống như thủ đoạn hôm nay của Hi Phi, sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng.

“Hi Phi nương nương, thật là khiến người khác bất ngờ.” Vương Tịnh Uẩn hạ giọng nói. Kể từ khi nàng ta tiến cung, bên tai tất cả đều là các tin đồn về Hi Phi. Nhưng hình như ai cũng nói Hi Phi là một người có tính tình nhu hòa dịu dàng. Nhưng hôm nay Hi Phi… Quả thật là sau khi có Đại hoàng tử thì bản chất mới bộc lộ sao?

Nếu như vậy, Hoàng thượng còn thích Hi Phi thế này hay không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!