Tần Tự Xuyên sớm đã đoán được người nhà Tô gia tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn ta, nét mặt tối lại, cười khổ một tiếng. Bao nhiêu ngôn từ muốn nói giải thích lại không thể nói nổi một chữ. Đúng như Tô Thịnh Dương nói, dù hắn ta có giải thích thì như thế nào? Hắn ta còn có thể đưa nàng ra khỏi cung sao? Hắn ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Huống chi, Tần Tự Xuyên nhớ tới kiếp trước Tiêu Kỳ bảo vệ cô gái kia, đợi đến tổng tuyển cử sẽ tiến cung. Lúc đó Cẩm muội ở trong cung chỉ sợ lại càng không dễ chịu.
Đều là hắn ta hại nàng!
“Tô huynh yên tâm, ta sẽ dùng cả đời để bảo vệ chu toàn cho nàng. Nếu làm trái lời thề này, thì cả đời ta không thể thăng quan tiến chức.”
Nghe những lời Tần Tự Xuyên nói, không chỉ Tô Thịnh Dương, mà ngay cả Tô Hưng Vũ cũng phải giật mình. Nam nhân trên đời khổ công đọc sách để mong mình giành được vinh quang, một đời thăng quan tiến chức. Người này dám lấy con đường quan chức của mình lập lời thề, so với những lời thề khác thì tỏ rõ lòng chân thành hơn rất nhiều.
Nét mặt Tô Thịnh Dương xoa dịu vài phân, nhưng cũng lập tức nói ngay: “Muội muội của ta, đương nhiên có ta che chở, cũng không phiền đến ngươi hao tâm tổn trí.”
Tô Hưng Vũ nhìn con trai một cái, rồi sau đó nói với Tần Tự Xuyên: “Mời Tần trạng nguyên đứng lên đi, cậu như vậy lão phu thật sự là không dám nhận.”
Tần Tự Xuyên rơi vào đường cùng chỉ đành nghiêm chỉnh đứng dậy, lại nói với Tô Thịnh Dương: “Bá phụ…” Thấy Tô Thịnh Dương trừng mắt nhìn thì dừng lại một chút rồi Tần Tự Xuyên mới nói tiếp “Tô đại nhân, tuy nói con cái không thể đánh giá cha mẹ nhưng có mấy lời con vẫn muốn nói. Năm đó mẫu thân của con đã lén giấu con viết thư cho Cẩm muội, nói con đã đính hôn ở quê. Rồi lại nói với con là Cẩm muội nhất định đòi vào cung ham mê vinh hoa phú quý. Hai bên hiểu lầm quá sâu nên sinh lòng oán giận. Mẫu thân con mặc dù có tư tâm nhưng xét đến cùng cũng là vì con suy nghĩ, hy vọng con có thể có một Nhạc gia đắc lực nâng đỡ. Bây giờ mẫu thân đã quy tiên về cõi hạc, trái phải đúng sai cũng đã trở thành cát bụi, con mong Tô đại nhân có thể tha thứ cho người.”
“Mẫu thân ngươi …?” Tô Thịnh Dương cả kinh. Trong trí nhó của hắn ta Tần phu nhân còn rất khỏe mạnh, sao mới mấy năm mà đã không còn?
“Ta trẻ người non dạ, lúc trước khi biết được chân tướng đã tranh cãi ầm ĩ với mẫu thân một trận, cả đêm bất chấp mưa gió muốn tới Khúc Châu thỉnh tội. Mẫu thân của ta sợ ta gặp chuyện không may, cũng một đường đuổi theo tới. Không nghĩ gặp mưa trúng phong hàn, chẳng bao lâu qua đời. Khi đó mẫu thân mới mất, ta lại tự trách mình nên không muốn đi đâu, cứ thế kéo dài, trì hoãn mọi việc đến giờ.” Lúc Tần Tự Xuyên trùng sinh trở lại, mẫu thân hắn đã qua đời. Rất nhiều chuyện đều đã không có cách nào đền bù lại được. Nhưng may là, kiếp trước hắn sống đến tuổi đó, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, tâm tính sớm đã trưởng thành. Giờ nhắc lại mọi chuyện cũng bình thản thong dong hơn.
Nghe nói tới đó cha con Tô gia đều trầm mặc. Mặc dù Tự Cẩm vào cung sâu như biển, nhưng mẫu thân Tần Tự Xuyên coi như vì chuyện này mà qua đời. Xảy ra việc như thế, nếu bọn họ vẫn cứ khăng khăng truy cứu thì quả thật là không có tình người.
“Tần hiền chất cố nén bi thương.” Tô Hưng Vũ thở dài, “Lại cũng không nghĩ ra mọi chuyện lại có nguồn cơn trắc trở như thế.”
Nghe Tô Hưng Vũ gọi mình như vậy, mặc dù Tần Tự Xuyên đã trải qua một đời, lúc này cũng phải đỏ mắt, “Cảm ơn bá phụ đã an ủi.”
Tô Thịnh Dương thấy Tần Tự Xuyên thuận cớ làm thân như thế, vốn định muốn mở miệng mỉa mai một hai câu, nhưng nghĩ tới chuyện thương tâm của người ta nên chỉ đành cố nén lại, trong lòng cũng rầu rĩ không vui.
Nói thì nói, là bọn họ không có có duyên phận mà thôi.
Tối đó Tô Hưng Vũ cũng không giữ Tần Tự Xuyên ở lại ăn cơm, Tần Tự Xuyên cũng biết có một số việc không thể sốt ruột. Ngăn cách hiểu lầm vốn đã sâu, không phải là vài ba câu có thể tiêu trừ hết. Năm rộng tháng dài, cuối cùng hắn ta cũng sẽ làm để cho bọn họ thật sự tha thứ cho hắn.
Sau khi Tần Tự Xuyên đi rồi, Tô Thịnh Dương nhìn cha mình, muốn nói lại thôi.
Tô Hưng Vũ đương nhiên cũng biết con trai đang suy nghĩ gì, ông nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ cần Hoàng thượng không kiên trì, ta sẽ không nhận hắn vào Thiên Đinh Tư.”
Tô Thịnh Dương liền chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Tần Tự Xuyên đã giải thích những căn nguyên trong đó, nhưng tổn thương đã tạo ra cũng không phải vài ba câu có thể xóa hết. Tự Cẩm tiến cung, Tần phu nhân cũng bệnh qua đời. Cho dù ngoài mặt tỏ ra không sao nhưng trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc, lúng túng, giống như nghẹn ở cổ vậy, lên không nổi xuống không xong.
“Như vậy cũng tốt, không cùng làm việc thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.” Cả ngày ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, lại là quan hệ thủ trưởng thuộc hạ, rất nhiều chuyện sẽ không dễ tránh được.
Tô Hưng Vũ cũng gật đầu, “Xem ý tứ Hoàng thượng, hình như cũng không định cho hắn vào Thiên Đinh Tư, hẳn là có sắp xếp khác. Huống chi ngay cả trạng nguyên đứng đầu tam giáp mà còn chưa được vào Thiên Đinh Tư thì người khác nghĩ cũng không dám.”
“Nói vậy cũng đúng, cũng nên kiêng kỵ thì tốt hơn.” Tô Thịnh Dương vẫn chưa hết khúc mắc với Tần Tự Xuyên, nhất thời khó có thể tiêu tan mọi chuyện.
Tự Cẩm đương nhiên là không biết rõ chuyện của Tần Tự Xuyên, nàng cứ ở trong cung cũng không thể gặp người, huống chi người có thể thi đậu trạng nguyên chắc chắn chỉ số thông minh rất cao, không dễ dàng mắc sai lầm. Hẳn là thời gian này cũng chưa có chuyện gì. Nghĩ như thế sự căng thẳng lo lắng trong lòng Tự Cẩm mới vơi đi ít nhiều.
Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ cầm một cuốn sách đang cẩn thận tra xét, nhìn những hướng dẫn viết bên trong, nét mặt liền tươi cười. Trong hậu cung trừ việc dùng thuốc có thể tránh thai, kỳ thật còn có một phương pháp do tiền triều lưu lại, là căn cứ vào thời kỳ nguyệt sự của nữ nhân để tính toán ngày sủng hạnh. Ngày nào dễ dàng mang thai, ngày nào có thể tránh được. Mặc dù không thể nói là chính xác hoàn toàn, nhưng cũng có tám phần nắm chắc. Nếu không mấy năm nay, làm sao trong hậu cung cũng chỉ có Tiền tài tử và Quý phi có tin tức tốt. Cái thai kia của Tiền tài tử là do Tiêu Kỳ không để ý, dù sao gia thế nhà mẹ đẻ không cao, có con cũng không ản hưởng gì. Còn Quý phi… Đó là chuyện ngoài ý muốn, tám phần là chủ đích còn hai phần là vô tình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!