Gió đêm khá lạnh, Tự Cẩm mặc áo choàng kín người màu xanh có thêu hoa sen, bên cạnh là Diện Mi bưng theo hộp cơm, đằng trước xách đèn lồng là Trần Đức An, Vân Thường đi bên cạnh đỡ mình. Đoàn người từ Di Cùng hiên đi trong bóng đêm ra, gió lạnh táp lên hai má lạnh lẽo làm người nào cũng phải kéo áo che kín người lại.
Sùng Minh Điện đèn đuốc sáng rực, từ xa nhìn tới như thể rọi sáng một góc trời.
Từ hậu cung tới Sùng Minh Điện cũng không chỉ có một đường đi. Di Cùng hiên gần hơn những nơi khác, Trường Nhạc Cung cũng không đi con đường này nên Tự Cẩm cứ một mình một đường đi tới, không hề thấy bóng dáng của Quý phi.
Hơn nữa Tự Cẩm cũng cố ý chờ trời tối hẳn mới đi qua. Mặc dù lúc ban đầu nàng cũng dự định chạm mặt Quý phi, tính phân tranh xem ai lợi hại hơn. Nhưng sau đó bình tĩnh lại, nàng cảm thấy mình cần gì phải làm chuyện như thế, nếu thật sự không sánh bằng quý phi thì chẳng phải là tự làm mất thể diện hay sao?
Cho nên sao đó mới quyết định đi trễ hơn, chỉ dâng đồ ăn mà thôi, chắc hẳn Quý phi sẽ không đi trễ vậy. Lúc mình qua tới thì e là nàng ta đã về rồi.
Tự Cẩm không cảm thấy mình đang sợ hãi ai, chỉ cân nhắc lợi hại, thực lực hai bên mà làm thôi.
Nhưng chuyện trên đời này, thường thường lại hay xảy ra những điều ngẫu nhiên bất ngờ không theo dự định của con người.
Lúc Tự Cẩm đi vào lối rẽ thì nhìn thấy một đoàn người đằng trước, mang theo đèn sáng rực. Nàng thầm kêu trong lòng “oan gia ngõ hẹp”. Hóa ra Quý phi cũng chọn giờ này đi, hai người không khéo, ở trước sân rộng rãi của Sùng Minh Điện chạm mặt nhau.
Quý phi ngồi kiệu ấm đi đến, Tự Cẩm thì đi bộ. Quý phi liếc mắt liền thấy ngay Tự Cẩm, nàng ta ngồi trong kiệu ấm cao cao, cúi đầu nhìn Tự Cẩm, khóe miệng nở nụ cười bình thản, tựa như một ngôi sao sáng trên trời vậy, những người xung quanh cúi đầu rùng mình.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.” Trong lòng Tự Cẩm nghĩ như thế nào thì lúc ấy cũng phải quy củ đi tới hành lễ với Quý phi, nàng cũng không muốn bị quý phi chụp cho tội danh “Không giữ cung quy”.
“Hi Uyển Nghi ư?” Âm cuối Quý phi kéo thật dài, giọng nói lạnh lẽo thấu xương cất lên, “Thật khéo nhỉ, không ngờ lại gặp ở chỗ này.”
Tự Cẩm nghe giọng nói quan tâm này mà cảm thấy xương cốt toàn thân lạnh run từ đầu đến chân. Nàng tỏ ra bất ngờ, vẫn tươi cười lại thêm chút bối rối trả lời: “Dạ, thần thiếp cũng cảm thấy thật sự là khéo, không nghĩ tới sẽ gặp nương nương ở chỗ này. Nếu sớm biết rằng nương nương sẽ tới thì thần thiếp cũng không dám quấy rầy nương nương.”
Lông mi thật dài che kín đôi mắt, trong bóng đêm dù có ánh đèn cung đình chiếu rọi bên cạnh, quý phi ngồi trên cũng nhìn không rõ lắm nét mặt của Hi Uyển Nghi. Có điều nhìn dáng vẻ căng thẳng của nàng, trong lòng vẫn cười khỉnh, nhát gan như chuột thế này mà cũng dám cùng nàng ta tranh ư. Nhưng nếu người cũng đã đến đây thì Quý phi cũng không tiện đuổi người ta trở về. Nếu để Hoàng thượng chứng kiến khó tránh khỏi để lại ấn tượng xấu.
Huống chi, quý phi cũng muốn nhìn xem, Hoàng thượng sẽ lựa chọn như thế nào.
“Miễn lễ, nếu đã đến vậy thì cùng nhau đi.” Quý phi quay đầu, cũng không nhìn lại Tự Cẩm, sai kiệu ấm tiếp tục đi về phía trước.
Đoàn người của Tự Cẩm đi theo sau kiệu ấm của quý phi, thậm chí nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Hoa cô cô bên cạnh quý phi lạnh lẽo như đao kiếm đang quét trên người nàng.
Đồng Ý từ xa đã nhìn thấy cảnh này. Hắn ta cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Quý phi lại cùng với Hi Uyển Nghi đến Sùng Minh Điện. Lập tức kêu một tiểu thái giám đi báo tin cho sư phụ của hắn ta, còn mình vội vàng chạy tới đón chào, “Nô tài thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Uyển Nghi chủ tử.”
Quý phi hạ kiệu ấm xuống. Từ trước tới giờ nàng ta nào thèm để ý bọn nô tài ngự tiền này, chẳng qua là nô tài mà thôi nên lúc ấy cũng chỉ khẽ gật đầu lại hỏi: “Hoàng thượng còn đang bận sao?”
Tự Cẩm cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ với Đồng Ý, đi sau quý phi một bước, an lặng yên tĩnh đứng ở đó. Quý phi gia thế hiển hách đương nhiên không coi mấy người thái giám nô tài này ra gì, nhưng thái giám mặc dù nhỏ, một tay vẫn có thể lật trời. Mấy người này không thể có con nối dõi tông đường, cả đời chỉ có thể hầu hạ bên trong cung, lòng dạ hẹp hòi, một bụng mang thù. Nếu như bị bọn họ ghét hận, thỉnh thoảng chọc vài câu ở trước mặt hoàng đế cũng đủ chịu thiệt rồi.
Đương nhiên quý phi không cần sợ, lấy gia thế uy phong của nàng ta thì mấy người kia chưa chắc dám giở trò gì. Nhưng quý phi có thể cả đời kiêu hãnh cao ngạo như thế sao? Đợi đến lúc nàng ta già yếu, nhan sắc phai tàn thì sự báo thù có thể tăng gấp bội.
Hơn nữa, dù sao Tự Cẩm vẫn là thanh niên hiện đại có phẩm đức, trong đầu cũng chưa từng xem thường mấy người hầu này. Ai nguyện ý làm nô tài từ bé chứ? Chẳng qua là sống không nổi mới đi một bước này. Tôn trọng người ta thì người ta sẽ tôn trọng lại mình, cần gì khó xử người khác cũng làm khó chính mình chứ?
Đồng Ý mỉm cười với Hi Uyển Nghi, so với quý phi không coi ai ra gì thật khiến trong lòng hắn ta cũng bất mãn không vui. Nếu là lúc trước, trong lòng hắn ta cũng không dám sinh oán giận. Nhưng chuyện trên đời này cũng không phải là không thể không biết phân biệt. So sánh thái độ của Hi Uyển Nghi và Quý phi lập tức liền có thể cảm giác khác nhau. Hi Uyển Nghi coi bọn hắn như con người, trong mắt Quý phi bọn họ chẳng qua là con kiến hôi nô tài.
Thu hồi suy nghĩ, Đồng Ý cung kính trả lời: “Vâng, Hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương ở chính điện, nô tài đã sai người đi trước bẩm báo, hay là Quý phi nương nương và Uyển Nghi chủ tử vào thiên điện chờ một chút?”