Mùi rượu hòa vị tanh của máu, đem hơi thở hai người sít sao hợp chung một chỗ. Tự Cẩm mặc kệ trước kia, nhưng ít nhất từ sau khi nàng ở cùng với Tiêu Kỳ còn chưa thấy hắn đi tới chỗ phi tử khác ngủ lại. Như vậy ít nhất trước khi hắn đi tới chỗ người khác nàng cứ chiếm trước đã, coi như trut được cơn tức. Dù sao nam nhân trước mắt này cũng ăn chay cả năm rồi.
Cũng không thể tiện nghi nữ nhân khác!
Nghĩ như thế nàng càng ngang tàng bạo ngược lên. Tiêu Kỳ không ngờ kẻ say rượu phát điên như Tự Cẩm lại không nói lý lẽ như vậy. Không nói đạo lý cũng thôi, lại còn dám cắn người! Khí huyết toàn thân đều dồn về một chỗ. Đang tuổi khí huyết phương cương phải chống đỡ trong hoàn cảnh này, Tiêu Kỳ cố gắng ngăn Tự Cẩm lại, hít sâu một hơi, thừa dịp mình còn lý trí định lui ra ngoài, nàng còn nhỏ mà.
Tự Cẩm không nghĩ tới đã như vậy mà Tiêu Kỳ còn muốn chạy, một phát túm tay áo của hắn, rốt cuộc khóc nức nở ngửa đầu nheo mắt nhìn Tiêu Kỳ, bất cứ giá nào nói: “Thiếp không muốn nhường người cho Quý phi nương nương, người đừng đi.”
Nước mắt lăn xuống rơi vào trong gối, Tự Cẩm nói xong câu này liền che mặt quay lưng đi, nàng cũng chỉ có thể không biết xấu hổ đến mức này thôi. Xuống nữa, nàng thật sự làm không được, chỉ là nếu thất bại thế này thì quả thực hơi thất lạc.
Thật sự là tiện nghi Quý phi!
Tiêu Kỳ nghe lời này, lại thấy nàng mắt đỏ, nước mắt rơi xuống bụm mặt quay lưng đi xấu hổ, hóa ra tối hôm nay nàng ăn mặc và cử chỉ khác thường là có nguyên nhân. Nghĩ thì cũng đúng, nàng thông minh như thế, tất nhiên sẽ nghĩ tới Quý phi sinh công chúa cho hắn, giờ đã ra tháng. Tào Quốc công phủ lại xuất lực giúp hắn khi mở khoa thi. Tiệc đầy tháng ngày mai, hắn nhất định sẽ ngủ lại Trường Nhạc Cung.
Tự Cẩm nghĩ không sai, hắn… xác thực không thể để cho Quý phi mất mặt, cũng thật sự có dự định này.
Nhưng lúc đó thấy Tự Cẩm che mặt quay người đi, nhìn nàng tùy hứng nghịch ngợm, ghen tuông nhỏ mọn, trong lòng cũng không xác định được được là mình vui vẻ hay tức giận. Nàng làm như vậy hẳn là không đúng thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng thật sự uất ức.
Tiêu Kỳ cảm giác mình khẳng định bị nàng làm hư rồi, hắn không thể nghĩ như vậy được. Hắn là hoàng đế, tần phi trong hậu cung này đều là nữ nhân của hắn. Chỉ có hắn sủng hạnh các nàng, nào có chuyện các nàng ghen tuông, lại còn dám há miệng cắn người.
Nhưng thấy nàng khóc trong lòng hắn, hai vai run rẩy cũng không dám phát ra âm thanh nào, hắn cũng chỉ thở dài.
Đau lòng.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng xoay người nàng lại, dùng sức tách tay nàng ra. Tự Cẩm chỉ nhìn hắn một cái thì lại kéo áo ngủ bằng gấm lên che mặt. Hai mắt hồng hồng, chỉ cảm thấy bộ dáng này rơi vào mắt hắn nhất định là xấu muốn chết. Tóm lại không thể để cho nam nhân nhìn thấy ngươi xấu xí, nàng luôn duy trì nguyên tắc này, cho nên ôm áo ngủ bằng gấm không buông tay.
Hơn nữa, lời vừa rồi nàng cũng không nên nói. Nếu Tiêu Kỳ không vui có thể trị nàng tội ghen tị. Có lẽ, trong chớp mắt có thể mất thánh tâm, sau khi nàng xúc động thì cũng không dám nhìn hắn.
Bộ dạng này rơi vào mắt Tiêu Kỳ, hắn lại cho rằng nàng vẫn đau lòng khẽ cau mày, nghiêm trang giải thích: “Chẳng qua trẫm cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, nàng đừng khóc nữa.”
Cảm xúc trong lòng Tự Cẩm lên xuống dồn dập, thần trí tỉnh lại trong giây lát. Nhưng nguyên chủ vốn không giỏi uống rượu nên lại thấy đầu óc hơi mơ hồ. Hơn nữa đang lấy áo gấm che mặt nên tinh thần càng mông lung. Nghe Tiêu Kỳ nói vậy thì biết rõ hắn cũng không tức giận, lá gan Tự Cẩm lại trở về. Nàng mở áo ra giận dỗi nói: “Quý phi nương nương cũng thị tẩm ở tuổi này, Hoàng thượng cũng đâu có chê người ta tuổi nhỏ đâu.”
Vị dấm chua này thật không có đạo lý, Tiêu Kỳ mặt đen lại, là hắn thương tiếc nàng sợ nàng chịu tội, nàng lại không biết phân biệt tốt xấu, còn dám ganh đua so sánh nữa.
Hai người bốn mắt nhìn đối phương, nhìn thấy tuấn nhan Tiêu Kỳ ửng đỏ, đôi mắt đen thẳm lóe lên ánh sáng, Tự Cẩm ma xui quỷ khiến giơ tay che lên cặp mắt kia, “Người không thích ta, nhìn ta như thế làm gì?”
Ngay cả thần thiếp cũng không tự gọi, dám kêu “ta” mới to gan, càng ngày càng không có quy củ. Nhưng không hiểu sao Tự Cẩm không có quy củ như vậy lại khiến Tiêu Kỳ cảm thấy nàng chân thật. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm vì sao Tự Cẩm lại có cảm xúc này nhưng cũng biết nàng đang thương tâm hắn không chạm vào nàng. Nghĩ tới đây, kéo tay nàng ra chậm rãi cúi đầu xuống.
Tự Cẩm nhìn đôi mắt dần dần tiến vào gần, nhìn gương mặt mình thích kia sắp kề sát mặt, ngay cả thở cũng chậm lại, chỉ còn trái tim trong ngực đập “thình thịch”.
“Chút nữa, nàng hối hận … thì đã muộn rồi.” Tiêu Kỳ nghĩ tuổi nàng còn nhỏ nên mới nhiều phen nhẫn nại. Giờ bị nàng quấy rối như thế, sự đèn nén kia tựa như nước tràn vỡ đê, mãnh liệt ập tới.
Kim trướng tiêu hồn, nến ngọc lung linh.
Ngoài cửa gió thổi, trong phòng uyên ương.
Quản Trường An đứng ngoài cửa điện, đôi mắt nheo lại nhìn lên bầu trời, nghe tiếng động tog phòng thì không khỏi thở dài. Sớm không tranh, muộn không tranh, lại đúng lúc Quý phi ra tháng thì Hi Tần thị tẩm.
Chọn thời điểm đẹp thật đấy. Quý phi mà biết chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu.
Chà chà, Hi Tần kia nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ, khi ra tay lại quyết đoán, cũng không biết nếu Hoàng hậu nương nương biết rõ chuyện này thì cảm giác thế nào nhỉ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!