Diện Mi đi ra kêu Thuận Toàn bảo hắn ta tới ngự thiện phòng truyền lệnh, Thuận Toàn chạy thẳng Ngự Thiện phòng. Xảy ra chuyện của Tiền tài tử, buổi sáng nay ngay cả nơi vẫn thường náo nhiệt nhất như Ngự thiện phòng cũng tĩnh lặng làm người ta sợ hãi.
Phong Cảnh Minh vừa nhìn thấy Thuận Toàn đến liền cười hỏi hắn ta, “Sư phụ cậu đâu, sao lại không tới?”
“Chào Phong ca ca, sư phụ tôi đang hầu hạ chủ tử, tôi phải thay sư phụ tới đây. Phong ca ca, chủ tử nói, đồ ăn sáng nay tùy Nhạc đầu bếp chuẩn bị.” Ở trên địa phận Ngự thiện phòng, Thuận Toàn cũng không có thể diện như sư phụ hắn Trần Đức An, nhìn Phong Cảnh Minh vừa cười vừa nói.
Phong Cảnh Minh ngẩn người, kéo Thuận Toàn tiến vào bếp, “Cậu vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để lúc mang cơm về người đông lạnh hết.”
Thuận Toàn quả nhiên biết điều, vội vàng tạ ơn, “Đa tạ Phong ca ca thương tôi, trong này ấm áp hơn nhiều.”
Phong Cảnh Minh lại đưa cho hắn ta một cái bánh bao nóng hổi, “Ăn tạm trước đi cho ấm bụng, ta đi tìm sư phụ, cậu ở nơi này đừng đi lung tung.”
“Phong ca ca yên tâm.” Thuận Toàn vội vàng nói, liếc mắt nhìn xung quanh. Gian bếp của Nhạc Trường Tín có 10 lò lửa lớn đang cháy lửa bập bùng, mười mấy người đang vội vã nấu nướng, không ai thèm nhìn đến hắn ta. Trong lòng suy nghĩ, bếp của Nhạc đầu bếp thật có quy củ, nghĩ tới đây liền cúi đầu cắn một miếng bánh bao, nước bánh ngọt, hương vị vừa miệng, nhân thịt mềm, rất thơm!
Phòng trong, Nhạc Trường Tín nghe Phong Cảnh Minh nói liền nhíu mày. Xảy ra chuyện của Tiền tài tử, xem ra tâm trạng vị chủ tử Di Cùng hiên cũng không tốt lắm đây. Nghĩ tới đây, liền nói với Phong Cảnh Minh: “Đem phần cháo bát bửu tối qua đã hầm ra, thêm một phần cháo gà xé, còn có bánh cuốn sáng nay mới làm, bánh hạt cải và bánh mật, mỗi thứ một phần.” Nói đến đây dừng một chút, “Đưa thêm một đĩa dưa món, một đĩa nước sốt gan vịt, lại thêm ức gà hầm, cuối cùng là canh bí đao nấu hải sản.”
“Sư phụ, còn thêm gì nữa không?” Phong Cảnh Minh liền vội vàng hỏi, trong lòng lại nghĩ tới những thứ này đều là món ăn bình thường, đưa lên cũng không có gì đặc sắc. Sao hôm nay sư phụ lại không lưu tâm nhỉ?
“Vậy đủ rồi.” Nhạc Trường Tín cười nói.
Phong Cảnh Minh thấy sư phụ cười cũng không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng đi chuẩn bị. Một hộp cơm lớn đựng không đủ, Phong Cảnh Minh cố ý sai một tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng giúp đỡ Thuận Toàn mang về. Thuận Toàn cảm tạ Phong Cảnh Minh, chào Phong ca ca liên hồi rồi mới dẫn theo tiểu thái giám đi về.