Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Tự Cẩm cúi đầu nhìn, nhìn thấy vật trong tay hắn thì sững sờ, nét mặt đang tươi cười mang theo vài phần cứng ngắc. Chỉ thấy một đôi hoa tai bằng đá hình hoa lựu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ. Trong lòng nàng đột ngột dâng lên cảm xúc chua xót, ký ức nguyên chủ tựa như thủy triều ùa vào lòng.

“Đây là vật trang sức thần thiếp đeo lúc còn ở nhà, sao lại … trong tay bệ hạ vậy?”

“Vui hay không?”

Nghe Tiêu Kỳ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Tự Cẩm không biết mình có vui hay không nhưng lúc này cũng biết trước mặt hắn phải tỏ ra rất vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu. Đưa ngón tay trắng nõn cầm lấy đôi khuyên từ bàn tay hắn, giơ lên trước mắt tinh tế quan sát. Đây là hoa tai của ca ca nguyên chủ tặng cho muội muội của mình.

“Rất vui.” Tự Cẩm khẽ nói, đầu nhỏ tựa trên vai Tiêu Kỳ nỉ non, “Cảm ơn Hoàng thượng.”

Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm vào lòng nói: “Đây là phụ thân nàng mang vào cho trẫm.” Nói đến đây thì hơi dừng lại, chợt buồn bực nói: “Bởi vì nàng ba phen mấy bận không chịu gặp người nhà nên người trong nhà rất nhớ nàng, đành gửi đồ này vào đấy.”

Mắt Tự Cẩm đỏ lên. Nàng xuyên tới đây vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ cô độc, trong cung cấm cưỡi đao vượt lửa mà gắng sống qua ngày. Ngày hôm nay đột nhiên nhận được cái này mới thật sự cảm giác được, hóa ra trên đời này vẫn có người quan tâm lo lắng cho mình.

“Thần thiếp thực có lỗi với cha mẹ huynh trưởng, biết rõ bọn họ lo lắng cho mình mà …” Tự Cẩm không nói được, nàng có thể nói gì đây? Nói thế nào cũng sai hết.

Tiêu Kỳ nhìn nước mắt Tự Cẩm rơi từng giọt từng giọt, lấy khăn của mình ra lau nước mắt cho nàng, “Trẫm xem cha và ca ca nàng đều tốt tính, ôn nhu, sao lại sinh ra con gái bướng bỉnh như nàng chứ.” Nói xong, cũng thở dài thườn thượt.

Tự Cẩm hiểu rõ Tiêu Kỳ nói vậy không có ý thăm dò nàng, ngược lại trong suy nghĩ hai người đều giống nhau, nàng liền thuận theo ý hắn: “Đương nhiên thần thiếp nhớ người nhà, có điều không đành lòng gây thêm phiền toái cho họ, cũng không muốn khiến bệ hạ thêm rắc rối. Chung quy sẽ có một ngày, thiếp nguyện đứng bên bệ hạ, lúc đó tâm nguyện sẽ đạt được.”

Tiêu Kỳ nghe vậy trong lòng căng thẳng, siết chặt tay Tự Cẩm cúi đầu nhìn nàng, từ trước đến nay lại không nghĩ nàng có lòng tin như thế đối với mình.

Ngay cả chính hắn còn chưa có tự tin vào bản thân như vậy. Tiên đế để lại cho hắn một tình hình rối rắm, đăng cơ mấy năm phải gian nan đi tới, mỗi một bước đi đều dốc hết tâm huyết. Nửa đêm tỉnh dậy lăn lộn khó ngủ, hắn đã từng nghĩ tới, nếu như không chống đỡ được thì cứ tùy theo bọn họ thôi.

Quý tộc rắn như sắt đá, hoàng tộc mềm như nước chảy, từ xưa tới giờ đã như vậy.

Nhưng hắn không cam lòng.

“Nàng còn chưa cập kê, chắc là chưa có tên chữ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!