Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu



“Tôi cũng biết sơ sơ về chuyện của Tào lão đệ và cậu rồi, tôi đề nghị thế này nhé.

” Viên Bội Thẩm tiếp tục nói.

“Tôi bảo Tào lão đệ bỏ ra mười lăm tỷ mời hai người uống trà, sau đó chúng ta bỏ qua chuyện này đi nhé, không biết ý cậu thế nào?”
“Ha ha nếu như tôi không tính sai thì ông ta đã nuốt hơn ba ngàn tỷ từ khu nhà kia đấy.


“Bây giờ ông nói sẽ bảo ông ta bỏ ra mười lăm tỷ, nhiêu đó mà đòi giải quyết xong chuyện này ấy à? Ông nói xem ý tôi thế nào?”
“Ôi người anh em, ra đường thì cứ dĩ hòa vi quý đi mà!” Gương mặt Viên Bội Thẩm hiện lên chút tức giận, ông ta đã hạ bản thân xuống đủ thấp rồi mà dường như Lăng Túc Nhiên vẫn còn chưa chịu nể mặt mũi ông ta.

Đến tượng đất còn biết tức giận chứ nói chi một người đứng trên vị trí cao quý như ông ta chứ!
“Được rồi, tôi không có thời gian để nói nhảm với mấy người!” Giọng điệu Lăng Túc Nhiên trầm xuống.

“Chuyện này ai đứng ra nói chuyện cũng không giúp được gì đâu, nếu như ngày mai ông ta không đến khu nhà đó để bồi thường tiền, công ty kia của ông ta có thể đóng cửa đươc rồi!”
“Còn ông, nếu ông muốn xen vào chuyện này, vậy bảo người của ông ra tay lẹ đi, đánh xong tôi còn phải về nhà ngủ, sáng mai còn phải chơi với con gái tôi nữa!”

“Hừ!” Mọi nhẫn nại của Viên Bội Thẩm cũng đã dùng hết rồi, hơi thở lạnh lẽo trên người ông ta bắt đầu tràn ra.

Tuy rằng ông ta có hơi kiêng kỵ Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam nhưng không có nghĩa là ông ta phải chịu đựng mãi!
Dù nói thế nào thì ông ta vẫn là vua của thế giới ngầm ở Đông Khởi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hai tên nhóc không quen biết này làm càn được.

“Đã vậy thì hãy để tôi xem thử rốt cuộc các người có bản lĩnh gì!” Viên Bội Thẩm nói xong thì quay đầu nhìn ông lão gầy gò sau lưng: “Lão Ưng, phiền ông rồi!”
“Ừm!” Ông lão gầy gò gật đầu rồi bước ra, ánh mắt hiện lên sự tinh anh, ông ta nhìn về phía Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam.

“Nếu tôi đoán không lầm thì hai người hẳn đều là người trong giới võ lâm nhỉ?”
“Kẻ hèn này xưng Hầu Ưng, chẳng hay hai vị đây tên là gì vậy?”
“Cũng không tệ!” Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua đối phương rồi thờ ơ mở miệng: “Bước nửa bước lên tu vi cấp bậc chiến sư, cũng có thể xem là nhân vật số một đứng đầu Đông Khởi này đấy!”
Cái gọi là người trong giới võ lâm, đương nhiên không phải dạng người tầm thường!
Tu vi võ đạo bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất: từ Chiến đồ, tiếp đó là Chiến sĩ, trên chiến sĩ là Chiến sư, trên Chiến sư còn có Chiến tướng, Chiến thần,…
Võ đạo không hề có giới hạn ngừng lại, chỉ có cấp bậc cao chứ không có cấp bậc tối cao!
Mà mỗi một cảnh giới cũng chia ra thành năm cấp bậc: sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, viên mãn.

Trong mắt những người bình thường chỉ biết một ít võ thuật thì cùng lắm cũng chỉ có thể tính là Chiến đồ sơ thành mà thôi, riêng đám côn đồ lưu manh còn chả tính là chiến đồ.

Lăng Túc Nhiên vừa nói ông lão kia là võ giả bước nửa bước lên cấp Chiến sư, nói bóng gió thực lực, tu vi đối phương thuộc cấp bậc Chiến sĩ Viên mãn cảnh.

Cấp bậc này cũng khiến Lăng Túc Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Hửm?” Hầu Ưng không ngờ Lăng Túc Nhiên vừa liếc mắt đã nhìn ra cấp bậc tu vi của mình, ông ta híp mắt lại.

“Tuy rằng tu vi của ông cũng có thể xem là khá đỉnh đối với người thường đấy, nhưng mà thật ra ông vẫn còn quá yếu, ông cũng hiểu rõ mà, có còn muốn ra tay nữa không đây?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục thản nhiên nói.

Stop!
Nghe Lăng Túc Nhiên nói thế, cả đám người Viên Bội Thẩm như một đám ngu ngốc thiểu năng nhìn chằm chằm về phía anh.

Bọn họ đều đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của lão Ưng, măc dù không dám nói đánh khắp Đông Khởi cũng không có đối thủ, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu ở Đông Khởi này.

Kẻ mạnh trong thế giới ngầm cũng không ai có thể trụ nổi qua một chiêu của ông lão này đâu đấy!

Mà bây giờ thì sao, một thằng nhóc còn chưa đến ba mươi tuổi đi đến bảo lão Ưng quá yếu, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, dốt đặc cán mai mà.

“Hiếm khi gặp được đồng đạo, vừa hay chúng ta so tài một chút thử xem!” Lão già hít sâu một hơi, nheo mắt bảo: “Xin chỉ giáo!”
Vù! Vù! Vù!
Nói xong, đôi tay ông lão chắp hình cánh ưng, kéo vài đạo tàn ảnh trên không trung rồi lao về phía Lăng Túc Nhiên.

“Vậy mà ông còn không biết tự biết mình nữa à? Nói ông quá yếu vì sao ông lại không tin chứ?” Không đợi Lăng Túc Nhiên ra tay, Lục Tần Nam thản nhiên nói thế rồi tùy ý nâng tay quét một đường gió cuốn.

Nhìn thì như một chưởng tùy ý thôi nhưng lại ẩn chứa một năng lượng cực mạnh trong đó, như tạo ra một cơn lốc xoáy, xé gió chói tai cuốn về phía lão già.

“Hừ!” Lục Tần Nam vừa hành động một cái đã tản hết hơi thở lạnh lẽo trên người ra, con ngươi lão Ưng co rút lại.

Mãi đến lúc này, rốt cuộc ông ta cũng biết mình đã động vào người nào rồi, còn buồn cười hơn cả là bản thân ông ta vậy mà lại còn muốn so tài cao thấp với đối phương nữa chứ, đúng là quá mỉa mai mà!
Ông ta muốn né tránh đi nhưng tu vi hai bên chênh lệch cực lớn, đến việc tránh đi ông ta cũng không có khả năng thực hiện nữa!
Bịch!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, Hầu Ưng như diều đứt giây, té bay ra ngoài, bay thẳng một khoảng hơn mười mét thì ngã ngổn ngang xuống đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Mà đương nhiên đây là kết quả khi Lục Tần Nam thương tình nên ra tay nhẹ rồi đấy, bằng không bây giờ chắc ông ta chỉ còn là một cái xác mà thôi.

Yên tĩnh!
Tại hiện trường vô cũng tĩnh mịch, đến cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được!
Cao thủ bậc nhất của thế giới ngầm Đông Khởi vậy mà lại bị đối phương tùy ý đập một chưởng đã bay thẳng ra ngoài?
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai mà tin nỗi chứ!
“Cậu… cậu vậy mà lại cấp bậc Chiến tướng sao?” Lão già nằm co quắp trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ, trong lòng đã nổi sóng to gió lớn từ sớm rồi!
Ông ta không ngờ được lúc ông ta còn sống vậy mà lại có thể gặp được cường giả cấp bậc Chiến tướng trong truyền thuyết, có chết cũng không tiếc!
“Cấp Chiến tướng à? Ha ha…” Lục Tần Nam nhún nhún hai vai, không để ý tới đối phương nữa.

Với tư cách là người bên cạnh Lăng Túc Nhiên, ông vua bậc nhất ở Tây Lưu, nếu như cậu ta chỉ là một tên cấp Chiến thướng, phỏng chừng đã bị người ta cười nhạo đến rụng răng mất!
“Bát gia, người của ông hình như không được rồi, ông có muốn lại gọi người đến nữa không?” Lúc này, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Viên Bội Thẩm, thờ ơ cười một tiếng.

Hô!
Viên Bội Thẩm nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt vô cùng khó coi.


“Người anh em này, ở đây là Đông Khởi, nắm đấm không có nghĩa là tất cả, nếu các cậu cứ muốn đẩy chuyện này đến đường cùng như vậy… Viên Bội Thẩm tôi cũng không thể nào làm được như cậu mong muốn đâu, tôi…”
“Viên Bội Thẩm, ông đúng thật là muốn chết mà!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cắt ngang lời ông ta.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Cùng lúc đó, một đám lưu manh vốn đang đứng ở cửa, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bỗng cả đám đã bay vào trong sảnh lớn, nặng nề té nghiêng đầu xuống đất, thẳng thừng ngất xĩu.

Chỉ trong chốc lát đã thấy Thẩm Quang Khải và ông già họ Đường bước nhanh tới.

“Chủ… chủ tịch Thẩm!” Thấy Thẩm Quang Khải đi tới, Viên Bội Thẩm và Tào Tùng Quân đều kinh ngạc.

Với tư cách là một nhân vật máu mặt của thành phố Đông Khởi, hai người họ đương nhiên biết Thẩm Quang Khải, cũng biết đó là một pho tượng Phật mà bọn họ phải ngửa mặt nhìn lên.

Nhất là Viên Bội Thẩm, từ một năm trước, lúc Thẩm Quang Khải đến Đông Khởi, ông ta đã từng muốn lấy uy quyền chèn ép Thẩm Quang Khải, mà sau đó thì bị người của Thẩm Quang Khải treo lên giá, cầm dao kề cổ.

Lúc đó nếu không phải có người đứng ra biện hộ cho Viên Bội Thẩm, chắc ông ta đã xuống suối vàng lâu rồi đấy.

Sau khi sự kiện đó qua đi, ông ta phái người đi tìm hiểu bối cảnh của Thẩm Quang Khải, sau khi mọi tin tức tụ lại hết trên tay ông ta, ông ta cảm giác mình còn sống sót được chắc chắn là nhờ đời trước tích đức dữ lắm!
Đừng nói tới mảnh đất nhỏ ở Đông Khởi này, dù có đưa mắt ra nhìn hết lãnh thổ trong nước, Thẩm Quang Khải luôn là một tồn tại tiếng tăm lẫy lừng!
Lấy thực lực của Thẩm Quang Khải mà nói, muốn giết chết Viên Bội Thẩm ông ta cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi!
Từ đó trở đi, cuối cùng ông ta cũng hoàn toàn phục Thẩm Quang Khải, một năm nay còn giúp Thẩm Quang Khải làm vài ba chuyện tốt, cuối cùng cũng miễn cưỡng tính là quen biết với Thẩm Quang Khải.

“Chủ… chủ tịch Thẩm, ngài biết bọn họ à?” Viên Bội Thẩm hít sâu một hơi rồi bước nhanh đến nghênh đó Thẩm Quang Khải.




Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!