Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu



Sau khi cúp máy với Lôi Kim Minh.

Lăng Túc Nhiên móc điện thoại di động ra và gọi vào điện thoại di động của Trương Huynh Khải.

“Trưởng quan!” Điện thoại vừa reo lên một tiếng, thì Trương Huynh Khải đã trả lời.

“Dẫn người đến trụ sở để thu dọn!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói: “Còn nữa, ba tiếng sau gặp ở khu nhà của nhà họ Lôi!”
“Hả?” Trương Huynh Khải sững sờ một hồi, rồi nhanh chóng lớn tiếng đáp lại: “Vâng!
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Túc Nhiên quay người đi về phía cửa, Lục Tần Nam xách tên Lôi Đức Phú còn đang chết ngất đi theo.

Cùng lúc đó, trước cửa bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố Hải Trung.

Một chiếc Mercedes-Benz thương mại đậu cách cửa không xa.

Trong xe, ngoài Lôi Kim Minh ra, còn có tổng quản lý của nhà họ Lôi và hai tên đàn ông cường tráng, ngoài ra còn có Nhụy Lam đang chìm trong cơn hôn mê nằm trên hàng ghế sau.

Lôi Kim Minh vừa cúp điện thoại thì đã ngồi ngay vào chỗ, vẻ u ám trên khuôn mặt sắp chảy cả nước, ánh mắt như lưỡi dao, khắp người đầy sát khí.

Ông ta đã không tức giận như vậy gần hai mươi ba mươi năm rồi, trong vùng đất nhỏ bé Tiêu Châu này, lại còn có người dám khiêu khích Lôi Kim Minh ông ta, quả thật có thể lên trời rồi!
Trong lòng ông ta đã phân định cực hình của Lăng Túc Nhiên, nhất định phải khiến đối phương nếm được mùi vị bị lăng trì trước lúc lâm thời, thì mới có thể làm nguôi cơn tức giận của ông ta!
“Ông chủ, chúng ta lên lầu hay sao?” Một lúc sau, tổng quản lý của nhà họ Lôi thận trọng dè dặt lên tiếng hỏi.


Vừa rồi ông ta đã nghe được đại khái từ cuộc điện thoại vừa nãy của Lôi Kim Minh, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc!
“Về lại Tiêu Châu!” Lôi Kim Minh hít một hơi thật sâu.

“Vâng!” Sau khi tài xế đáp lại một tiếng, thì liền đạp ga xoay đầu xe đi tiếp.

“Mau bảo người đi điều tra, rốt cuộc đối phương là ai!” Lôi Kim Minh nhìn người tổng quản lý mà dặn dò.

“Đáp lại lời của ông chủ, tôi đã bảo người đi điều tra rồi.

” Người tổng quản lý cung kính đáp.

Reng reng reng!
Một lúc sau, điện thoại của người tổng quản lý reo lên.

“Có chuyện gì?” Sau khi bắt máy, người tổng quản lý lên tiếng hỏi.

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, mà sắc mặt của người tổng quản lý đột nhiên thay đổi mấy lần.

“Tôi biết rồi!” Hai phút sau, người tổng quản lý cúp máy, rồi nhìn sang Lôi Kim Minh.

“Ông chủ, sự việc có chút gai góc, e rằng lai lịch của đối phương không nhỏ đâu.


“Ý ông là gì?” Lôi Kim Minh cau mày.

“Vừa nhận được tin tức, Đoàn Kỳ Trung đã bị người khác giết rồi!” Người tổng quản lý dừng lại một hồi rồi nói tiếp.

“Không chỉ có cậu ta, mà còn bao gồm cả bốn tên kiếm khách và và hàng trăm tên giang hồ đều bị giết cả rồi!”
“Hả!” Đồng tử của Lôi Kim Minh hơi co lại.

Ông ta biết rất rõ con người của Đoàn Kỳ Trung này, không chỉ có thực lực tốt, hơn nữa đám người dưới tay anh ta cũng đều là loại người không lương thiện gì.

Đặc biệt là bốn tên kiếm khách, tên này thì hung hãn hơn tên kia, chắc chắn là nhân vật vang dội trong thế giới ngầm ở Tiêu Châu.

Hơn nữa, Đoàn Kỳ Trung còn nắm trong tay một lô vũ khí nóng có lực sát thương không hề yếu.

Ở Tiêu Châu này, ngoài nhà họ Lôi của ông ta, ông ta nghĩ không ra còn có ai có đủ dũng khí và sức mạnh để giết được Đoàn Kỳ Trung!
“Ý của ông là, Đoàn Kỳ Trung đã bị người mới gọi điện khi nãy giết chết sao?” Sau một hồi suy nghĩ, Lôi Kim Minh hít một hơi thật sâu rồi hỏi tiếp.

“Ừ!” Người tổng quản lý gật gật đầu với vẻ mặt đầy thận trọng: “Cậu ta tìm Đoàn Kỳ Trung chính là để truy vấn tung tích của cô con gái nhỏ!”
“Có hỏi rõ bên đối phương có bao nhiêu người không?”

“Một người!” Người tổng quản lý nuốt nước bọt xong rồi đáp lại.

Vừa rồi trong điện thoại, trong lúc ông ta nghe được tin tức này, thì suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Nếu như người ở đầu dây bên kia không phải là người thân tín của ông ta, thì e rằng ông ta sắp buột miệng lớn tiếng mắng chửi, thật khốn nạn, nói lung tung ngay lập tức rồi!
Một người, đánh bại cả trăm người của Đoàn Kỳ Trung?
Nói ra như vậy, ai mà tin nổi?
Có điều, ông ta biết người thân tín kia của mình sẽ không thể lấy chuyện này ra để đùa với ông ta!
E rằng lần này nhà họ Lôi thật sự đã gây ra phiền phức không nhỏ rồi!
“Cái gì?” Đồng tử của Lôi Kim Minh co lại như lỗ kim châm: “Chắc chứ?”
“Chắc!” Người tổng quản lý nghiêm túc gật đầu.

Hú!
Lôi Kim Minh thở ra một cách nặng nhọc.

“Gọi điện cho Hiểu Bân, bảo cậu ta nhanh chóng dẫn toàn bộ người bên Đông Khởi quay về Tiêu Châu, nhớ dẫn theo cậu ta!”
“Ngoài ra, bảo ông hai gọi toàn bộ người đang ở Tiêu Châu quay về khu nhà của nhà họ Lôi!”
“Vâng!” Người tổng quản lý gật đầu đáp lại.

“Còn nữa, ông đích thân gọi điện cho ba vị chủ nhà của nhà họ Tôn, Chu, Hoàng, nói rằng nhà họ Lôi có mời, nhờ mỗi người bọn họ dẫn theo một trăm người tinh nhuệ cấp tốc đến nhà họ Lôi!”
Ba nhà họ Tôn, Chu, Hoàng mà ông ta nhắc đến, chính là tốp ba gia tộc lớn hàng đầu ở Tiêu Châu ngoài nhà họ Lôi.

“Được ạ!” Người tổng quản lý đáp lại một tiếng, rồi nhấc máy lên làm việc gấp.

Sau đó Lôi Kim Minh rút một điếu xì gà trên người ra, châm lửa đốt rồi nhấp một ngụm thật sâu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, thì nhấc điện thoại di động lên gọi vào điện thoại của con gái mình.

“Bố, bố đến Hải Đại rồi chứ? Có chuyện gì sao?”
Một giọng nói của người con gái vọng đến từ chiếc ống nghe, chính là cô chủ của nhà họ Lôi, Lôi Kỳ Hân.

“Em trai con gặp chuyện rồi…” Lôi Kim Minh trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, hai người nhóm Lăng Túc Nhiên dẫn theo Lôi Đức Phú đến một quán trà tương đối hẻo lánh.

Công việc kinh doanh của quán trà rất nhẹ nhàng, phòng khách vắng tanh không một bóng người.

Lục Tần Nam lấy từ trên người ra một xấp tiền giấy ba trăm nghìn đưa cho chủ quán, bao cả quán trong ba tiếng.

Bộp! Bộp!
Sau đó, Lục Tần Nam ném Lôi Đức Phú xuống đất xong, rồi giơ tay tát cho hai cái.

Khặc! Khặc! Khặc!

Sau khi Lôi Đức Phú khặc ra mấy ngụm máu tươi thì tỉnh dậy, nhìn sang hai người nhóm Lăng Túc Nhiên với ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Các… Các người rốt cuộc là ai?”
“Có phải nhà họ Lôi các anh tưởng rằng có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm ở cái Tiêu Châu này không?”
Sau khi Lăng Túc Nhiên ngồi vào chỗ thì nhẹ giọng nói: “Để thực hiện ca ghép tim cho con gái anh, mà đi coi mạng sống của đứa trẻ khác như cỏ khô!”
“Những loại chuyện tương tự thế này, có lẽ nhà họ Lôi đã làm không ít chỉ?”
Theo như anh được biết, hiện tại đã đảm bảo được rằng tạm thời Nhụy Lam sẽ không gặp nguy hiểm, thì lòng anh cũng coi như thanh thản hơn.

Về phần nhà họ Lôi sẽ sắp xếp bao nhiêu người để đối phó anh, thì hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy xét của anh.

Là vua của Tây Lưu, đừng nói một tên nhà họ Lôi nhỏ bé, cho dù là mười tên nhà họ Lôi cũng không được anh để mắt đến.

Thực sự muốn chọc tức anh, chỉ cần anh suy tính là có thể quét sạch nhà họ Lôi trong đống tro tàn!
“Anh… Anh là gì của con bé?” Miệng của Lôi Đức Phú vẫn không ngừng chảy máu.

“Con bé là con gái tôi!” Lăng Túc Nhiên lại hời hợt đáp lại.

“Cái gì?” Lôi Đức Phú kinh hãi kêu lên.

“Không thể nào! Chúng tôi sớm đã điều tra qua, con bé là một đứa ngoài giá thú, ngay cả mẹ con bé cũng không biết bố của con bé là…”
Bộp!
Chưa kịp dứt lời, thì đã bị Lục Tần Nam cho một đá, Lôi Đức Phú liền đập mạnh vào cột tường phía sau người.

Phụt!
Một ngụm máu lớn phun ra, ít nhất vài chiếc xương sườn trên người đã bị gãy.

“Nếu như còn không quản lý cái miệng, thì anh không sống nổi qua ba tiếng đâu!” Lục Tần Nam trầm giọng nói.

“Các… Các người dám đối xử với tôi như thế, nhà họ Lôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu…” Lôi Đức Phú hét lên thảm thiết, khó khăn đáp lại.

“Ha ha, vậy sao?” Lăng Túc Nhiên châm một điếu thuốc rồi nhấp một ngụm.

“Nhà họ Lôi các người muốn bỏ qua cho tôi, còn phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”
“Anh có tin rằng, sau ngày hôm nay, Tiêu Châu sẽ không còn nhà họ Lôi nữa không?”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!