'Chuyện 5 năm trước... là tôi đã làm em tổn thương, em muốn đánh muốn mắng gì cũng được'
Tên này bị sao vậy, đột nhiên lại nói về chuyện cô không muốn nhớ nhất
Đánh? Mắng? ai dám làm vậy với hắn chứ
Thừa biết cô không dám, lại còn cố ý bảo vậy
Chuyện đó vẫn là vết nhơ cô muốn quên đi, chỉ 1 câu đã làm tổn thương của hắn mà muốn xoá đi tất cả ư?
Hoan Hoan nằm đó, tay nắm chặt cái chăn gương mặt không hiện lên biểu cảm khiến Lãnh Phong không biết cô đang nghĩ gì
Hắn không biết có nên tiếp tục nói hay không, bây giờ cô đối với hắn đã chẳng có hảo cảm gì, nếu như tiếp tục có khi nào tình hình sẽ xấu hơn không?
Nhưng cả Liễu Thanh và lão đại đều bảo rằng nếu muốn gỡ chuông phải tìm người buột chuông
Không nói rõ ràng cô sẽ cứ mãi như thế
Lãnh Phong đan tay vào nhau để 2 ngón cái xoay vòng, hắn hạ quyết tâm tiếp tục nói
'Chuyện tối hôm dự tiệc, là tôi nhất thời nông nỗi, rôi không biện bạch hành vi của mình. Nhưng vì tôi nghĩ em và Tô Việt Bân là quan hệ nam nữ chữ không nghĩ rằng 2 người là anh em'
Hoan Hoan nhíu mày, sao lại liên quan đến anh họ rồi?
Hơn nữa nếu cô và anh họ là quan hệ đó thì liên quan gì đến hắn, đừng để cô phải cười chứ
Hắn như vậy là ám chỉ hắn....
'Anh yêu em'
Cô quay sang nhìn chỉ thấy ánh mắt hắn kiên định không hề dao động, giọng nói trầm ấm nói ra điều cô đang nghĩ
Hắn nhìn không chớp mắt, cô đành phải quay sang nơi khác
'Anh ghen với Tô Việt Bân, không kiềm chế được cảm xúc cho nên...'
'Vì không kiềm chế được cảm xúc nên anh đối xử với tôi như vậy sao?'
Lần này cô không nhịn được mà mở miệng, dù có bị hắn thủ tiêu cũng phải lên tiếng
Lãnh Phong im lặng cúi đầu, hắn không dám đối mặt không phải sợ hãi mà là thổ thẹn
'5 năm trước, anh cố tình bắt nhốt tôi ở căn nhà hoang. Tôi không báo cảnh sát tố cáo anh tội cưỡng hiếp, khi anh bị thương tôi đã bỏ qua tất cả mà chữa trị, thương lành tôi rời đi là điều hiển nhiên. Vậy thì anh còn điều gì không vừa ý mà lại tìm cách trả thù tôi như vậy?'
Hắn lập tức lên tiếng
'**Anh không trả thù... anh...'
'Chẳng có ai đối xử với người mình yêu như vậy cả, anh lại còn muốn lừa tôi sao**?'
Cô ngồi dậy lấy cái gối đang nằm ném về phía hắn
Tên khốn nạn, lại còn bịa ra lý do vô lý như vậy mà muốn lừa cô
Lãnh Phong không né tránh, để cô tùy ý phát tiết
Hoan Hoan cầm cái gối còn lại hướng hắn mà đánh, cái gối đó quá to lại rất mềm không thích hợp để đánh người cho nên đánh 1 hồi lâu cô liền ném đi, mệt mỏi thở hổn hển
Cái chân đang phải băng bột đã làm cô khó chịu bây giờ lại thêm hắn
Hoan Hoan ngồi đó khóc, Lãnh Phong tiến đến gần ôm lấy
'Anh xin lỗi'
Tức nước vỡ bờ, nước mắt cô giàn giụa
Chỉ 1 câu xin lỗi thì ích gì chứ
Cô chống cự đánh đấm muốn đẩy hắn ra nhưng Lãnh Phong không buông, cứ ôm cô như vậy
1 tay xoa đầu, 1 tay vỗ về
Không buông đúng không? được lắm
Hoan Hoan như con chó bị dồn vào chân tường, mở to miệng cắn lên vai hắn
Lãnh Phong bị đau nhíu mày nhưng vẫn như cũ ôm lấy cô
Hắn không thả, cô dùng lực càng nhiều
Áo sơ mi trắng tinh chuyển sang màu đỏ, miệng cô cũng toàn là mùi máu nhưng cô cũng không chịu giảm lực
Hắn không có dấu hiệu muốn buông, cô liền hướng về cái cổ cắn thêm 1 cái
Lãnh Phong để cô phát tiết, để cô thoải mái hơn còn bản thân thì vỗ về
1 lúc sau thì cô không cắn nữa, cũng không chống cự
Hắn chỉ nghe thấy người bên cạnh thút thít mới buông cô ra
Hoan Hoan nước mắt giàn giụa hắn nhìn mà đau lòng
'Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?'
Hắn không trả lời chỉ ngồi im ở đó đưa tay lau khô những giọt nước mắt trên gương mặt của cô
Thỏ con của hắn lại gầy đi rồi
Cô ngẩng đầu lên không sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt và lời nói đều cho thấy sự đau khổ mà cô phải chịu đựng những năm qua là không nhỏ
'Sao lại không trả lời, anh nói cho tôi biết đi, sao lại đối với tôi như vậy chứ? Anh khốn nạn mà... nhưng tại sao tôi lại...'
Tôi lại yêu 1 kẻ như anh