Lãnh Phong bế cô lên phòng đặt xuống chiếc giường mềm mại đắp chăn lên
Hoan Hoan không còn chút sức lực đành phó mặc bản thân
'Từ hôm nay em sẽ ở đây, mệt mỏi cả ngày rồi nghỉ ngơi sớm đi'
Hắn ngồi bên vuốt ve gò má mịn màn thiếu sức sống giọng nói ôn nhu nhưng chỉ nhận được sự lạnh nhạt của cô
Cười khổ, hắn đứng dậy đi ra ngoài
Hoan Hoan quan sát xung quanh
Căn phòng này ngoài chiếc giường to cô đang nằm thì chẳng còn gì, bình hoa cũng không
Hắn là đang sợ cô nghĩ quẩn sao?
Đúng là biết cách hành hạ người khác
Làm ra những chuyện khiến cô khổ sở nhưng lại không cho cô làm bậy
Cô tự hỏi bản thân mình đã làm gì để phải chịu những điều như thế này
Lúc hắn bị thương nặng, cô bỏ qua tất cả chuyên tâm chữa trị, chăm sóc hắn bất kể ngày đêm
Thương thế lành lặng cô rời đi là điều hiển nhiên, nhưng hắn lại vì thế ghi hận trong lòng, ân cần tiếp cận khiến cô yêu hắn sau đó giáng cho cô cú đả kích chí mạng
Giúp vật, vật trả ân, giúp nhân, nhân trả oán1
Quả nhiên chính xác
Hoan Hoan cứ nằm đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn 1 điểm trên trần nhà
Không lâu sau vì mệt nên thiếp đi
Lãnh Phong ở trong phòng làm việc nhưng lại không có tâm trạng, giấy tờ trên bàn chất cao như núi đều chưa được phê duyệt
Hắn xoa xoa thái dương, quan hệ giữa cô và Tô Việt Bân hắn đã âm thầm sai người đi điều tra
Cô và anh ta chỉ là anh em họ
Vì nóng giận nhất thời mà bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển, sao hắn có thể vì bốc đồng phút chốc mà đối xử với cô như vậy?
Rõ ràng đã tự hứa với bản thân sẽ không để cô chịu tổn thương nhưng bây giờ hắn lại chính là kẻ gây cho cô tổn thương nhiều nhất
Nghĩ đến chuyện bản thân đã làm, hắn tự trách
Cửa phòng đột nhiên hé mở, Diệp Tử đi vào mang theo tách trà nghi ngút khói
'Phong tổng, sắc mặt ngài không tốt, Diệp Tử có pha trà hay là....'
'Từ khi nào cô có thể tự ý quyết định vậy, không có sự cho phép của tôi bất cứ ai cũng không được vào đây, ra ngoài'
Không đợi cô ả nói hết câu hắn đã lạnh lùng mà nói khiến Diệp Tử lo lắng
'**Tôi... tôi... Phong tổng, ngài nghe tôi giải thích, thật ra...'
'Cút**!!!'
Lãnh Phong lười biếng phun ra 1 chữ, giọng nói lạnh lẽo còn hơn băng dưới địa ngục, Diệp Tử lạnh sống lưng run rẩy mà chạy mất
Hôm đó cả hắn và Hoan Hoan đều mệt mỏi nhưng trái ngược với cô đang ngủ say, hắn lại không tài nào ngủ được
Khi Hoan Hoan tỉnh lại trời đã sáng từ lúc nào không biết, cô nhớ lại chuyện đêm qua gương mặt không chút biểu cảm
Đứng dậy bước đến cửa phòng liêng phát hiện nó vốn được bảo mật bằng vân tay
Xem ra hắn không định thả cô đi, muốn nhốt cô ở đây cả đời?
Căn phòng 4 bức tường thì 1 bức được làm bằng kính, từ đó nhìn ra ngoài có thể thấy được rừng hoa đang khoe sắc
Nhưng cô giờ đây không 1 chút tâm trạng nào để ngắm hoa
Cô biết cửa kính được cường lực, dù chỉ là cửa kính bình thường cô cũng không thể phá vỡ vì trong phòng chẳng có thứ gì ngoài chiếc giường
Thoát khỏi nơi này là giấc mộng viễn vông
Trừ khi có người đến đây, nhưng ai sẽ đến cứu cô bây giờ?
Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài hệt như chú chim bị nhốt trong lồng khao khát tự do, mong muốn được bay lượn
Lãnh Phong bước vào thấy cô đứng đấy, mong manh vô cùng khiến người khác xót xa
Hắn bước đến ôm cô từ phía sau
Hoan Hoan hoảng hốt định chạy đi nhưng không thoát khỏi vòng tay to lớn đó
Quá mãi mê nhìn bên ngoài nên không chú ý
Hắn vào đây từ lúc nào vậy?
'Vẫn chưa khoẻ sao lại thức sớm như vậy?' hắn thì thầm
Không ngủ cả đêm, vừa mới ôm cô liền có cảm giác muốn ngủ
Cô không muốn nói chuyện với hắn liền im lặng
Nghe thấy tiếng gõ cửa hắn mở miệng
'Vào đi'
Bước vào là những người mặc trên người quần áo đầu bếp cùng những xe thức ăn hấp dẫn
Họ nhanh chóng đem bàn và ghế vào sắp xếp, bày trí thức ăn lên sau đó liền đi ra ngoài