Cô đã suy tính như vậy nhưng vẫn không thoát được, kỳ thực tại sao lại như vậy?
Sợ sẽ có người đến như lời hắn nói, Hoan Hoan cắn môi không dám nói gì
Lãnh Phong được thế càng hung hăng, hắn cởi cái áo đen trói tay cô vòng lên đỉnh đầu
Cúi người khẽ nói
'Tôi không trói là vì tin em sẽ ngoan ngoãn ở bên tôi, không ngờ em khiến tôi thật thất vọng. Tôi có chỗ nào không tốt, tôi ngược đãi em sao?'
Cô không trả lời
Hắn bắt nhốt cô như phạm nhân mặc dù cả 2 chỉ vừa mới gặp, lại cướp mất lần đầu quý giá. Đó không phải ngược đãi sao? đó là đối xử tốt sao?
Cô căm ghét hắn, cũng căm ghét nơi này
Chỉ muốn trốn khỏi đây, đi càng xa càng tốt
Cô không trả lời, hắn càng khó chịu
Đôi mắt càng trở nên tối hơn
'Nếu không muốn trở thành người của tôi, ở bên cạnh tôi... vậy thì làm đồ chơi đi'1
Dứt lời, hắn thô bạo đẩy mạnh
'Aaaaa' Cô không kịp phản ứng, bị đau mà kêu lên
Hắn cứ như con sói bị bỏ đói lâu ngày điên cuồng động
Hắn bỏ ngoài tai tiếng kêu la vì đau đớn của cô
'Đừng! tránh ra đi... đau... đau quá'
'Đau lắm phải không? tốt lắm, phải đau thì em mới nhớ rõ'
Hắn càng lúc càng thô bạo, nắm lấy eo thon mà tiến vào
Nước mắt cô giàn giụa, ướt đẫm cả drap giường, tay và chân đều bị khống chế, cả người lại bị áp đảo chỉ có thể đập đầu liên tục vào giường để phản kháng
Nghe tiếng động, lúc này hắn mới nhìn cô
Hành động này vừa làm hắn xót lại châm lên ngọn lửa giận dữ của hắn
Tay phải đặt lên eo thon di chuyển đến sau cổ cô, luồng tay vào tóc cúi đầu khoá đôi môi mềm kia, chặn đứng hành động không thuận mắt này của cô
Hoan Hoan bị hôn phát ra tiếng kêu ưm ưm như đang muốn bảo hắn đừng chạm vào cô
Lần đầu đã bị hắn cướp, giờ đây ngay cả nụ hôn đầu cũng bị tên ác ma này cướp. Khốn nạn mà
Cô định mở miệng mắng thì lưỡi hắn đã luồng vào
Bá đạo nuốt mật ngọt của cô
Cô nào biết đây cũng là nụ hôn đầu của hắn, chỉ hoảng sợ mà khóc
Hôn người mình không hề yêu, thậm chí là ghét cay ghét đắng thực sự rất ghê tởm
Bên dưới hắn bị kích thích, chuyển động ngày càng nhanh rồi đạt đến cực khoái
____________
Đã bao lâu trôi qua, cô và hắn đều không biết. Thậm chí hắn đã ở trong cô và đạt đỉnh điểm bao nhiêu lần cô cũng không rõ
Chỉ nhớ rằng hắn không cho cô nghỉ ngơi, hết lần này đến lần khác ép buộc cô cùng hắn....
Hoan Hoan không chịu đựng được nữa, cô đã cầu xin hắn, thậm chí mắng chửi nhưng vẫn bị đè dưới thân, cô lại ngất đi
Lúc tỉnh lại chỉ thấy cả người rã rời
Cơ thể so với lần trước còn đau hơn. Cánh cửa cô phá hôm qua đã được sửa chữa
Cảm thấy dưới chân có dị vật, cô phản xạ nhìn xuống
Tên ác ma đó, hắn dùng xích trói cô lại
Quan sát kỹ hơn, cô thấy hắn vẫn còn ở đó
Nhớ đến chuyện hôm qua, cô bắt đầu sợ
Lãnh Phong tiến đến, trên tay cầm lọ thuốc gì đó
Không khách khí, hắn nắm lấy chân cô hung hăng bôi thuốc
Cô bị đau muốn thu chân về, nhưng hắn dùng lực khiến cô không rút chân về được
Hôm trước hắn chăm sóc cô rất cẩn thận như nâng niu viên ngọc quý, nhưng hôm nay hắn thô bạo trong mắt không có cảm xúc gì thì cô đã biết, cô bây giờ chẳng khác gì món đồ chơi không hơn không kém1
_________
Từ hôm đó trở đi, đêm nào hắn cũng cùng cô triền miên không ngớt. Lần nào cũng khiến cô sợ hãi, mệt mỏi mà ngất đi
Ngày thứ nhất, cô khóc giật sợi xích khiến chân chảy máu, hắn không lưu tình mạnh bạo bôi thuốc
Ngày thứ hai, trên người cô vết thương cũ vết thương mới chồng chất nhau, cô vì đau mà khóc đến đáng thương
Ngày thứ ba, dấu ấn của hắn xuất hiện khắp người, cô khóc
Những ngày sau đó, cô không còn khóc nữa. Bất lực nhìn thời gian trôi qua
Hắn, từ khi cô chạy trốn thay đổi rõ rệt
Không còn ôn nhu với cô nữa, giờ đây chỉ xem cô như nơi để phát tiết
Công việc thường ngày của hắn là dùng nắm đấm, hắn sẽ xử lý những tên mà người khác nhờ, chỉ cần kẻ đó trả cho hắn thù lao hắn yêu cầu hoặc cảm thấy vừa ý
Cuộc sống của hắn thường ngày vẫn thế, chuỗi ngày vô pháp. Hắn rất khoẻ, lại nhạy bén, tính tình lại không tốt nhưng vẫn có cả khối kẻ đến tìm và nhờ cậy
Vì hắn bất bại, hắn biết điều đó nên càng ngông cuồng hơn
Nhưng khi gặp cô, hắn bắt đầu muốn thay đổi, vì trong lòng hắn luôn khao khác có 1 mái ấm hoàn chỉnh
Nay cũng vì cô mà hắn trở nên bất cần hơn bao giờ hết
Thì ra trên thế giới này, chẳng ai cần hắn cả
Vậy thì hắn cũng chẳng cần bất kỳ ai, cô cũng chẳng còn quan trọng nữa