Cô vùng vẫy đứng dậy, hắn lại không thích cho cô như ý
Bàn tay để lên eo cô vuốt ve khiến Lâm Doãn lạnh sống lưng
Cô cựa quậy quyết liệt, hắn ôm chặt lấy, cô lại càng muốn thoát ra, hắn tăng lực đạo
'Đừng náo' hướng tai cô thì thầm
Lâm Doãn cảm nhận được có thứ gì đó vừa to vừa cứng cứ chọc vào mông mình
Cô không phải học sinh tiểu học, tất nhiên biết đó là thứ gì
La to 1 tiếng đẩy mạnh
Cuối cùng cũng thoát thân
Mặt cô tái mét không còn giọt máu
'Anh vô sĩ!!!'
Còn ở lại đây thêm 1 giây nào nữa có khi hắn sẽ điên lên mà làm bậy. Dù sao thì chó đã điên lên rồi thì gặp ai cũng cắn1
Cầm chìa khoá trong tay, cô hướng đến cánh cửa kia mà chạy
Vừa đi đến cái ghế sofa hoàng gia, trời đất đảo lộn
Thoắt chốc đã thấy mình nằm trên đó, mà hắn, đang thượng trên người cô
Bàn tay to lớn gân guốt của hắn đã nắm đôi bàn tay trắng trẻo trói gà không chặt của cô
Chiếc chìa khoá mở cửa rơi xuống kẹt ghế...
Lâm Doãn vùng vẫy điên cuồng, khuôn ngực căng tròn cách 1 lớp áo mà phập phồng lên xuống
Bạch Dạ Phi Long nuốt ngụm nước bọt
Hắn cố ý đè lên cô làm Lâm Doãn sợ chết khiếp
'Anh tránh ra, đừng có làm càn, đây là phòng chủ tịch, là nơi làm việc của bạn anh đó!!!'
Nói xong cô lại càng muốn thoát thân, chỉ nghe hắn đe doạ
'Đúng là tôi đã hứa với Phong sẽ không làm bậy, nhưng nếu em không ngoan, tôi sợ mình sẽ nuốt lời đó'
'Anh bỏ ra đi, có gì từ từ nói' cô bàn điều kiện
Giờ phút này đây cô không dám nhìn xuống dưới chân hắn vì sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn tốn tiền mua thuốc nhỏ mắt. Càng sợ hắn sẽ bị kích thích mà vồ cô
Chỉ có thể nghiêng đầu sang 1 bên
'Được'
Bạch Dạ Phi Long bỏ cô ra, chống 2 tay lên sofa gần vai cô
'Anh... anh đã bảo là thả tôi ra, sao giờ lại nuốt lời' Cô vẫn không dám nhìn trực diện, nhắm mắt gào lên
'Tôi đồng ý bỏ tay em ra chứ không có đồng ý để em ngồi dậy'
Lâm Doãn cắn môi dưới cố gắng kìm nén không nói ra những câu chửi thề chọc giận hắn
'Rốt cuộc anh muốn gì đây?'
Bạch Dạ Phi Long nhướng cặp chân mày
'Tôi nói rồi, em phải chịu trách nhiệm. Chân tôi bị em giẫm phải giờ đây đi lại rất chi là khó khăn'
Cô nở điệu cười trào phúng
'Nghe qua bang chủ Hắc bang nhận 1 trả 10, không biết anh định dùng dao, gậy gộc, côn nhị khúc... hay... súng để phế bỏ chân tôi?'
'Phế chân em, làm sao anh nỡ?' bàn tay không an phận hướng xuống cặp mông gợi cảm kia vuốt ve
Hôm nay cô mặc váy bó sát, bị sờ như vậy có thể cảm nhận rất rõ, nhích người né tránh động tác của hắn
Bạch Dạ Phi Long không chạm vào nữa, để tay hờ ngay eo thon của cô
Lâm Doãn nằm yên không dám nhúc nhích, tức giận mà thở gấp, giờ đây cô không muốn thoả hiệp gì với hắn cả
Vì cô biết dù cô có làm gì thì cô vẫn sẽ chịu thiệt thòi
Bây giờ chỉ có thể án binh bất động, đợi hắn sơ hở sẽ tìm cách thoát khỏi đây
Hắn khá khó chịu khi thấy cô không nhìn hắn, cứ như đang tránh né loại vi khuẩn bào đó
'Nhìn anh'
Lâm Doãn '...'
'Em đây là lạt mềm buột chặt, muốn anh hôn em đúng không'
Cô cắn răng miễn cưỡng nhìn hắn
'Bạch Dạ tiên sinh, anh rốt cuộc đang muốn làm gì đây'
'Gọi anh là gì?' hắn nghiêm túc nhìn cô
Lâm Doãn thở 1 hơi dài cam chịu nghe theo
'Dạ... anh đây là muốn cái gì'
Gương mặt cô lúc nhìn gần ngay cả 1 vết mụn nhỏ cũng không có, da trắng như gốm sứ thượng hạng, bị hắn chọc ghẹo mà ửng hồng
'Chúng ta ở bên nhau cũng không tồi'
Cái tên khốn kiếp này, thì ra là muốn cô làm tình nhân của hắn sao?
Cả thành phố này ai mà không biết lịch sử yêu đương của hắn dài còn hơn Vạn Lý Trường Thành?1
Người mẫu, ca sĩ, diễn viên...đã cùng hắn yêu đương, nói thẳng ra là đã quan hệ xác thịt với hắn nhiều không kể xiết
Cô và hắn ở bên nhau, cô đâu có thiếu tiền, cần gì phải bò lên giường của hắn?
'Anh muốn... ngủ với tôi sao?'
Không quanh co nữa, lần này cô thẳng thắn khiến hắn có chút bất ngờ
'Anh chỉ muốn làm những điều mà những người yêu nhau hay làm, cùng ăn tối, xem phim, đi du lịch...'
Ánh mắt cô lạnh như băng, Lâm Doãn cô đây không có hứng thú với việc yêu đương, cô rất ghét điều đó
'Tôi đã có người trong lòng rồi, không có ý định thay mới hoặc yêu nhiều người cùng lúc' cô thản nhiên buông ra câu nói dối mà mình hay sử dụng