Sau một lát Phùng Đường Đường dẫn một đám người xuất hiện tại cửa ra vào ước chừng khoảng sáu mươi mấy người, đều là những cô bé trẻ tuổi, trong ngực ôm hoặc là hoa hoặc là quà, còn có người ôm lấy mấy con gấu bông to đùng, vài người trong đó thoạt nhìn qua dường như là học sinh cấp 3.
Nguyễn Dạ Sênh đứng lên.
Fans hâm mộ vừa nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh, con mắt ai nấy đều như lóe sáng lên, rất muốn thét lên nhưng lại sợ quá lớn tiếng gây ảnh hưởng không tốt, vì vậy họ nhìn nhau to nhỏ trao đổi, có nhiều đôi má ửng ửng đỏ, chỉ chăm chú nhìn vào mỗi Nguyễn Dạ Sênh trong miệng cứ lầm bẩm lẩm bẩm, trong nhất thời cả nhóm không ai dám đi qua. Mấy gương mặt vì chen lấn bị gấu bông chèn ép, gấp rúc đến độ muốn quẳng gấu bông sang một bên làm hiện lên những ánh mắt tràn đầy tha thiết
"Đó là Hề mặc!" "Thật sự là…Hề Mặc, chị ấy thật sự đang đợi chúng ta!" "Là nữ thần kia sao… tôi có phải là đang nằm mơ hay không!" Đã sớm có thông báo sẽ có buổi gặp fans tại phin trường, mọi người đều chuẩn bị xong tâm lí, nhưng là chỉ cần chuẩn bị tâm lí thôi thật sự không thẻt nào là đủ, bởi vì hiện tại trạng thái tinh thần họ không thể nào bình lặng lại nung nấu chờ mong được gặp nữ thần, ước mơ thành sự thật, làm sau có thể khống chế được cảm giác không thực này.
Lúc này Hề Mặc theo sau đám người đi ra, lướt qua nhóm fans hâm mộ, trực tiếp đi thẳng đến phòng nghỉ.
Đi được nửa đường, nàng nghiêng đầu qua nhìn Nguyễn Dạ Sênh một cái, trêи mặt là một vẻ mặt ôn hòa:
"Hề Mặc, cô đang gặp fans sao? Hình như bây giờ tôi tới không đúng lúc thì phải? Tôi chỉ là tới đây lấy một ít đồ, sẽ đi ngay thôi." Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh thật sự bị ánh mắt của nàng làm cảm thấy buồn cười, trước đó không phải là không hợp ý nhau đến chém đinh chặt sắt à, bây giờ thì sao đây, nói vậy ngoài miệng cô vẫn phối hợp trả lời:
"Không sao, cô cứ tùy ý là được rồi." Cô quay lại ôn nhu nói với nhóm fans:
"Cám ơn mọi người đặc biệt đến đây thăm tôi, đều đi đến bên này hết đi." Nhóm fans lúc này như ở trong mộng bừng tỉnh, tựa như gặp phải động đất mà kinh hô, vừa thì kϊƈɦ động muốn cùng nói chuyện với nữ thần của họ, vừa ào về phía Nguyễn Dạ Sênh. Phùng Đường Đường và Cố Tê Tùng đứng đợi cùng nhân viên một tấc cũng không rời, vừa để cho Nguyễn Dạ Sênh giao lưu với fans nhưng cũng phải cố gắng giữ một khoảng cách an toàn.
Nhóm fans hâm mộ chỉ lo ngắm nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nhưng lại không biết nữ thần Hề Mặc thật sự của họ thật ra đã sớm từ sát bên người bọn họ đi qua, đi về chỗ ghế sofa trong phòng nghỉ. Họ cũng không nhận ra thân phận của Nguyễn Dạ Sênh, mắt thấy Hề Mặc đi qua, cho là diễn viên đoàn khác nên cũng không phải không biết xấu hổ đi tới chào hỏi.
Trong đó chỉ có duy nhất một cô bé quay đầu lại dõi theo bóng lưng vừa lướt đi của Hề Mặc, nhìn đến không chớp mắt.
Bạn đồng hành cùng cô bé lặng lẽ gọi cô bé một tiếng:
"Trần Tuyền, mau tới đây, không muốn nhìn sao, loạn rồi à." Cô bé tên Trần Tuyền lúc này mới lấy lại tinh thần, thấp giọng xin lỗi nói:
"A a, đến liền đây, thật ngại quá." Lúc đi chân cô bé có chút khập khiểng, xem ra có lẽ chân có bị thương.
Bởi vì khí chất ngoại hình của Hề Mặc, rất được những cô bé ưa thích, lượng fans khổng lồ của nàng, phần đông đều là nữ, lần này đến gặp gỡ hầu như là bé gái.
Fanclub này có lượng người cực đông, còn phân ra chức trách, có thể tới đây đều là các fan trung thành, bên trong đó chia ra làm hai fanclub nhỏ, ở đó đều có người phụ trách quản lí, nhóm người đang đứng phía trước so với những người khác lão luyện thành thục hơn nhiều, đã từng làm việc qua cùng Lộ Thanh Minh, cũng biết được Phùng Đường Đường, hiển nhiên cũng đã từng gặp Hề Mặc nhiều lần, biểu hiện của họ coi như ổn trọng, về phần những người còn lại trong nhóm fans hâm mộ lần này, các cô bé lộ vẻ mừng rỡ đến mặt mày điều hiện rõ không thể nào giấu diếm.
Thật sự, Nguyễn Dạ Sênh phát hiện họ đúng như lời của Hề Mặc nói, so với những người giữ quy củ, trong mắt của họ vẫn có vài tia kϊƈɦ động, nhưng lại cố gắng khắc chế. Các cô bé đó tung tăng như những chú chim sẻ nhỏ, muốn ríu rít nhưng lại phải chịu đựng, có lẽ là các cô sợ hù đến nữ thần của mình.
Thời điểm xếp hàng kí tên, có mấy cô bé ngại ngùng, đưa vật phẩm cần kí tên sau đó không biết phải nói cái gì, chỉ biết lặp lại:
"Hề Mặc… em thích chị, em đặc biệt thích chị!" Rất nhiều nghệ sĩ đều có nickname, nhóm fans hâm mộ rất yêu thích cái loại nickname này, ví dụ như fan Trầm Khinh Biệt thích gọi Trầm Khinh Biệt là "Khanh Khanh", thật lâu trước đây fans của Nguyễn Dạ Sênh cũng gọi cô là " Nguyễn Nguyễn", nhưng Hề Mặc không có cái nickname gì đặc biệt, fans hâm mộ của nàng xưng tên của nàng hoặc gọi nàng là nữ thần, thật không biết có phải là bản thân cùng khí chất của nàng có quan hệ với nhau hay không, họ còn đem nàng cùng các nhân vật nổi tiếng trong các tác phẩm, đem nàng cùng các nhân vật mà bọn họ yêu thích dung hợp lại với nhau.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười kí tên cho họ, kí tên lên vật phẩm cũng đủ kiểu đủ loại, kí tên lên bảng, lên quần áo, ảnh chụp của Hề Mặc, các DVD mà nàng làm diễn viên chính trong phim điện ảnh, vân vân…, cũng có những người trực tiếp nhờ cô kí tên lên chính điện thoại của mình.
Nhìn những người nhờ tên lên điện thoại, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy dở khóc dở cười, họ còn tranh thủ giải thích: "Điện thoại di động được tụi em dùng nhiều, kí tên lên điện thoại có thể nói là chúng em được nhìn thấy chị mọi lúc mọi nơi… Chị kí lên dùm chúng em đi."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, theo yêu cầu của họ dùng bút ký lên mặt sau của điện thoại di động.
Các cô bé sau đó liền cầm lấy, vô cùng cẩn thận gói gém chiếc điện thoại di động lại, sợ cạo phải lên lớp sơn. Lúc này Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy các cô bé đúng thật là đáng yêu. Năm đó cô cũng đã từng được bao quanh bởi ánh hào quang như vậy, trong ánh sáng đèn flash cô cùng fans của mình vui vẻ vây quanh.
Vận khí qua đi, hào quang quanh cô cũng dần phai nhạt, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, nhiều năm như vậy ở trong tâm cảnh của cô đã sớm gần như bình thản, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy sự thiết tha thuần túy trong ánh mắt của fans hâm mộ, thì ra cô vẫn còn có chút cảm thán và xúc động.
Có thể có được sự yêu thích đáng yêu như
của họ như thế, có bao nhiêu tốt chứ.
Nhìn xem cái loại mang tên hạnh phúc, vui mừng trong mắt các cô bé, biết rõ bây giờ mình đang thay thế Hề Mặc mang đến loại hạnh phúc này, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Mù quáng điên cuồng, không gì lại không có, fans đối với bản thân có thể mang đến những ảnh hưởng không tốt, cũng khiến cho minh tinh nhận lấy rất nhiều phiên toái và buồn rầu. Nhưng nếu ở một mức độ hợp lí và không quấy rầy cuộc sống của minh tinh, có người sẽ trở thành fans hâm mộ mà trong lòng ai cũng muốn có được, gặp bọn họ sẽ được hạnh phúc, vui vẻ, thậm chí mang đến động lực và dũng khí để tiến lên phía trước, có lẽ chính là sự sự hoàn mỹ mà nhân loại cùng tìm kiếm và hướng tới.
Hề Mặc ngồi trêи ghế sofa, cách một lát lại nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh, cảm thấy cô giờ phút này không phải đang sắm vai nàng nữa mà cô đang là chính bản thân Nguyễn Dạ Sênh của cô rồi, cô ôn nhu và luôn vui vẻ. Nếu như ai là fan của cô, chắc hẳn cũng rất hạnh phúc.
Chạng vạng tối, thời gian nghỉ ngơi hiện tại cũng không còn dài, Nguyễn Dạ Sênh hiện tại vẫn còn mặc phục trang phục, đồ phục trang của cô phần lớn là hoa phục váy dài cho nên lúc kí tên khá bất tiện, đột nhiên ống tay áo của cô được kéo lên, bên cạnh cô là một cô bé đang sợ sệt đến giúp đỡ cô vén lên tay áo nắm trong tay.
"Cám ơn." Nguyễn Dạ Sênh gật đầu nói cám ơn, nở một nụ cười với cô bé. Cô bé kia cảm thấy giờ khắc này trái tim mình không ổn rồi, đang sắp nổ tung rồi, nghĩ thầm tạu sao lại có người tính tình vừa tốt lại vừa xinh đẹp như vậy. Gương mặt cô bé nhất thời không thêt khống chế mà đỏ lên, mấy người ở bên cạnh cô bé thầm huých nhẹ cô bé một cái, kϊƈɦ động không thôi.
Hề Mặt lúc này trầm mặt nhìn xem toàn bộ quá trình, cảm giác ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh bây giờ quả thực là vô cùng đào hoa, chọc vào một người là trúng một người, căn bản vẫn là cái loại vô tâm vô ý mà đi trêu ghẹo người ta, đột nhiên nàng rất muốn đi ngăn cản cái con người không khác gì yêu nghiệt thích trêu chọc người khác kia, thu thập cô một trận.
Về phần sau khi thu thập xong rồi thì làm tiếp cái gì, nàng ngược lại chưa nghĩ tới.
Bên kia đang có người cố gắng lấy hết dũng khí nói lên:
"Hề Mặc, em… em có thể ôm chị một cái không?" Nguyễn Dạ Sênh nói:
"Có thể." Con mắt người kia lập tức sáng lên, hai tay chà xát hồi lâu mới cảm thấy thật sự sạch sẽ rồi, lúc này người này mới tiến lên ôm Nguyễn Dạ Sênh. Nguyễn Dạ Sênh không cảm giác được cô bé kia có vui vẻ hay không nhưng lại thấy cô bé đang rất căng thẳng mà run run rẩy rẩy.
Ước chừng các cô bé trước khi đến đây cũng đã được Phùng Đường Đường và những người khác dặn dò phải chú ý giữ đúng chừng mực, lo cho nữ thần của cô không được tự nhiên, cho nên cô bé chỉ ôm một chút rồi tách ra, cái ôm lễ tiết và trong sáng, ôm xong có vẻ mặt cô bé giống như
"Mình có phải là đang nằm mơ hay không?" thần du lẫn thần sắc hạnh phúc như đang bay cao bay xa.
Nhóm fans đằng sau thấy vậy, rất muốn được ôm nữ thần, òa lên một tiếng, ai cũng nói muốn được ôm một cái.
Trước kia Hề Mặc luôn rất hòa khí, đối với fans tốt cũng nổi danh, cho nên Nguyễn Dạ Sênh lúc này không cần phải giả trang cái gì cao quý lãnh diễm, hoàn toàn có thể lấy bản thân mà diễn xuất, tâm tình vô cùng tốt đẹp cười nói với fans:
"Có thể, các em ra xếp hàng, ai cũng có thể ôm một cái." Hề Mặc:
"…" Ôm một cái?!
… Bao nhiêu tuổi rồi lại theo những cô bé này nói ôm là ôm, không biết xấu hổ. Ném bỏ mặt của tôi rồi.
Nàng đột nhiên tâm thầm bất định cảm thấy không vui
Chỉ là hiện tại nàng cũng không biết mình mất hứng vì điều gì, ngồi trêи ghế sofa nhìn Nguyễn Dạ Sênh cùng đám fans của mình từng cái ôm nhau thật hoàn hảo. Dù sao thì cũng là cô ôm chứ không phải nàng, nàng nguyên vốn là hai tay đang khoanh trước ngực ngồi xem tình cảnh kia, ước chừng sau đó lại cảm thấy vô vị, đần độn, cầm lấy cái gối trêи sofa ôm vào lòng, cái cằm đặt lên gối, hai tay bắt đầu xiết chặt chiếc gối, ngón tay thon dài còn vô thức vuốt vuốt.
Nhìn sắc mặt nàng là nặng nề, dùng sức ôm nhưng lực đạo lại không lớn, ôm rất ôn nhu.
Gần đây, cảnh quay mỗi ngày đều vô cùng quan trọng lại thêm Lộ Thanh Minh sắp xếp việc gặp mặt fans nên thời gian cũng không có nhiều, Phùng Đường Đường sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi quý báo của Hề tỷ, nhìn thấy cơ bản thời gian cũng đã qua được một lúc nên tranh thủ nói:
"Chúng ta trước chụp ảnh chung đã, hình lấy xong tôi đưa mọi người trở về xe, cám ơn mọi người." Lại có cô bé nói:
"Đường Đường tỷ, chúng em… mỗi người chụp cùng Hề Mặc có được hay không?" Bên cạnh có mấy người có lẽ là thấy đề nghị này không thỏa đáng nên nhìn về cô bé vừa lên tiếng thở dài một hơi, cô bé kia xấu hổ nói:
"…em xin lỗi." Phùng Đường Đường cũng có chút do dự, nhiều người như vậy, trước là kí tên cho tất cả, ôm nhau, giờ lại đến chụp ảnh, phải đem Hề tỷ mệt đến chết à?
Phùng Đường Đường đang muốn nhã nhặn mà từ chối, Nguyễn Dạ Sênh lại ôn hòa nói:
"Không gì, cũng được, chỉ là cần đẩy nhanh tốc độ." Nhón fans trong lòng điên cuồng vui mừng, tranh thủ thời gian tới thay phiên nhau chụp ảnh cùng Nguyễn Dạ Sênh. Trách nhiệm trêи vai họ thật ra cũng nặng nề, lần gặp này trở về, phải đem ảnh công bố ra bên ngoài cho những fans không đi được xem, lúc chụp ảnh ho thật sự rất phấn khích.
Hơn sáu mươi mấy con người sắp xếp đội hình, mỗi người đều cầm điện thoại cùng Nguyễn Dạ Sênh tự sướиɠ làm kỉ niệm, cuối cùng Phùng Đường Đường cho họ chụp chung bằng máy ảnh lớn, lúc này mới tính là chấm dứt.
Gặp mặt dừng lại ở đây, nhóm fans hâm mộ lưu luyến rời đi, Phùng Đường Đường cùng Cố Tê Tùng tiễn họ đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ, chỉ còn lại hoa tươi và một đống quà tặng, và thêm Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc hai người.
Hề Mặc cũng không nghĩ tới Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện tốt đến như vậy, fans yêu cầu lần này có thể tận lực phối hợp thì đã tận lực phối hợp rồi, nàng thoáng nhìn qua trong mắt Nguyễn Dạ Sênh hình như có vẻ mệt mỏi, cũng không nói gì, đi rót ly nước đưa đến cho cô.
"Cám ơn." Nguyễn Dạ Sênh đúng là rất khát, đem nước trong ly uống sạch, phát hiện Hề Mặc vẫn như cũ lẳng lặng nhìn cô.
"Cô có chuyện muốn nói với tôi?" Nguyễn Dạ Sênh nghi hoặc hỏi.
Im lặng một hồi, Hề Mặc nói:
"Cô quá ôn nhu rồi." Nguyễn Dạ Sênh trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, một mặt suy nghĩ lại lời nói này của Hề Mặc có lẽ không phải là lời nói mà nàng có thể nói ở trước mặt cô, mặt khác lại cảm giác như mình đang nằm mơ, đôi mắt nâng lên, vừa mị vừa kiều nhìn về phía Hề Mặc.
Hề Mặc nhìn thấy thần sắc này của cô hình như đã hiểu lầm cái gì, tranh thủ nghiêm túc bổ sung lời nó
i: "Tôi nói là cô đối với fans." Nguyễn Dạ Sênh:
"…" Cô lập tức che dấu lại vẻ thẹn thùng lúc nãy nói:
"Thì ra là ý này, tôi đây lại nghĩ đến cô nói là ý khác." Hề Mặc:
"…" "Ôn nhu rất tốt. Chỉ là quá ôn nhu, gánh nặng cô gánh sẽ gấp mấy lần. Quả thật mọi người đều thích người ôn nhu dễ nói chuyện như vậy, đem cái ôn nhu của cô ra mà tận lực thỏa mãn mỗi người một yêu cầu, người khác thì sẽ vui vẻ, chỉ có cô là người mệt mỏi." Hề Mặc nói:
"Hôm nay chỉ có sáu mươi mấy người, cái kia còn có thể, nếu như thêm nữa… Thế nào, cô cũng muốn như vừa rồi, kí tên, ôm, chụp ảnh chung, từng người đều để mắt đến sao." "Tôi hiểu ý của cô." Nguyễn Dạ Sênh cười nói:
"Cô nói nhiều như vậy, là hy vọng tôi không phải mệt mỏi có phải không? Tôi thật là hạnh phúc." Hề Mặc:
"…" "Cô suy nghĩ nhiều rồi." Hề Mặc lạnh nhạt nói.
Nguyễn Dạ Sênh sớm đã quen với chủng loài như Hề Mặc, cái loài mà tâm lạnh còn hơn băng, không cảm xúc nói:
"Tôi xem qua rất nhiều video cô cùng fans gặp mặt, chỉ cần là yêu cầu không quá phận cô cũng đều tận lực thỏa mãn, có đôi khi fan đến rất nhiều, cô đều vì họ đợi cho đến khuya, vậy không phải cô cũng rất mệt sao. Mà do lúc trước cô đều như vậy, cho nên tôi cảm giác mình cũng phải như vậy, nên làm sao cho nó phù hợp, bằng không sẽ làm cho người khác hoài nghi." "… Chuyện kia không quan trọng." Hề Mặc mạnh miệng phủ nhận, đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Từ lần hỏa hoạn ở khách sạn trở về sau, lúc Nguyễn Dạ Sênh thay thế nàng tham gia hội chiêu đãi kí giả, nàng liền phát hiện Nguyễn Dạ Sênh hết thảy học quá giống nàng, thậm chí đến giơ tay nhấc chân đều giống đến mức cảm thấy băn khoăn, khi đó nàng còn suy đoán qua khả năng là Nguyễn Dạ Sênh đã xem qua rất nhiều lần video tư liệu của mình, thế nên mới quen thuộc hành động, cử chỉ của mình như vậy, hơn nữa càng suy nghĩ nàng càng hoảng sợ với suy đoán của chính mình. Nhưng xét thấy khi đó nàng và Nguyễn Dạ Sênh xung khắc như nước với lửa, rất nhanh nàng liền bác bỏ cái suy đoán này.
Hiện tại sau một hồi suy nghĩ, lại còn từ chính miệng Nguyễn Dạ Sênh xác nhận, thì dĩ nhiên đó là sự thật.
Hề Mặc:
"…" "Được rồi, được rồi, tôi nói lung tung đấy." Nguyễn Dạ Sênh nói:
"Tôi là fan của cô, thích xem video của cô là không phải rất bình thường sao?" Nguyễn Dạ Sênh cười vô tội rồi đưa tay ra.
Hề Mặc cầm lấy ly nước từ tay cô, nhìn thấy đáy ly hỏi cô:
"Còn muốn uống nữa hay không?" Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu, thuận thế ngồi xuống sofa, Hề Mặc đặt lại ly nước rồi đi tới, Nguyễn Dạ Sênh ôm gối như vừa rồi nàng ôm, nói: "
Fans của cô, các nàng rất lễ phép, xếp hàng cũng cực kì nhanh, hơn nữa tôi cũng có chừng mực, sẽ không làm trễ công tác, lúc nào nên đáp ứng, lúc nào nên từ chối, trong lòng của tôi đều rõ." Nguyễn Dạ Sênh nói có chừng mực, điểm ấy Hề mặc tuyệt đối tin tưởng. Nàng không lên tiếng, cũng ngồi xuống bên cạnh.
"Tôi đã ra khỏi giới quá lâu, có một số việc vẫn chưa quen thuộc." Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh lướt qua, nhẹ nhàng cười cười:
"Thời điểm tôi gặp fans của cô, các cô bé xem tôi chính là cô, khi tôi nhìn qua ánh mắt của họ lại khiến tôi nhớ tới lúc trước."
Hề Mặc trầm mặc. Nàng nhớ tới Nguyễn Dạ Sênh lúc trước cũng có rất nhiều fan.
"Tôi cảm thấy được các cô bé rất đáng yêu." Nguyễn Dạ Sênh nói:
"Họ cũng rất giữ trật tự, thật ra cũng không phải quá mệt, đều làm theo trình tự, tôi lại rất thích họ." "Đã là thích, có ôn nhu nhiều hơn nữa cũng không cảm thấy đủ. Tôi sẵn lòng nhận gánh nặng này." Cô không chớp mắt nhìn Hề Mặc:
"Bởi vì nó đáng giá." Trong ánh mắt của cô liễm diễm ánh nước hòa cùng ánh sáng, phảng phất tựa như có thể vây khốn người khác, khiến cho người khác không thể không sa vào.
Hề Mặc nghênh tiếp ánh mắt của cô, qua một lúc mới chuyển mắt, nói:
"Cho tôi cái gối cô đang ôm." "Ghế sofa bên kia không phải còn một cái hay sao?" Nguyễn Dạ Sênh nói xong, đem cái gối khác cầm lên:
"Cho cô." "Tôi muốn là cái gối vừa rồi tôi ôm." Nguyễn Dạ Sênh:
"…" Nguyễn Dạ Sênh đành phải đem cái gối kia đưa cho Hề Mặc, còn mình thì ôm một cái khác.
Hai người mỗi người ôm một cái gối, song song ngồi trêи ghế salon.
Ai cũng không nói lời nào, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy cả hai ngồi trêи ghế ôm gối như vậy có gì đó ngốc nghếch.
Ngốc đến nổi làm cô cảm thất rất vui.
"Cô đợi tí nữa còn muốn làm gì, chỉ ngồi ở đây thôi sao?" "Ngồi." Hề Mặc nhắm mắt dưỡng thần:
"Đợi cảnh quay tối nay." Thấy Hề Mặc yên tĩnh ngồi, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được có một loại yên tĩnh xâm nhập vào đáy lòng, phảng phất như đem mọi thứ xung quanh vứt bỏ hết tất cả, giờ phút này cô không còn bất kì sự tình nào quan trọng nữa, cùng Hề Mặt ngồi đợi ở một chỗ.
Loại yên tĩnh này rất nhanh bị tiếng đập cửa phá vỡ.
Hai người đồng thời nhìn nhau, cửa mở ra, Cố Tê Tùng vẫn giữ quy củ ở trêи cửa gõ vài cái, bên cạnh anh ta là một cô bé.
Là cô bé Trần Tuyền trong nhóm fans hâm mộ lúc nãy.
Cố Tê Tùng nói:
"Nguyễn tiểu thư, quấy rầy một chút, Trần tiểu thư tìm cô." Hết chương 36