Edit & Beta: RinZlyChương 122: —— cùng nhau Nguyễn Dạ Sênh trong lòng vì cảm động mà bối rối, ánh mắt nhìn Hề Mặc tựa như giật mình vì đổi vận phát tài.
Hề Mặc đón nhận ánh mắt của cô, chăm chú nhìn cô.
Vì ngại vẫn còn Lộ Thanh Minh và Phùng Đường Đường ở đây, Nguyễn Dạ Sênh sợ bị nhìn ra cho nên thể hiện nào rõ ràng, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Hề Mặc nghe cô cảm ơn không hiểu tại sao lại thấy không được tự nhiên. Ngày hôm nay nàng vì Nguyễn Dạ Sênh làm những chuyện này, tất cả đều xuất phát từ lòng tự nguyện, cũng như việc nàng luôn suy tính cho tương lai của Nguyễn Dạ Sênh, nàng làm chúng không phải vì một câu cảm ơn thế này.
Nàng nghĩ, nếu Nguyễn Dạ Sênh đừng khách sáo như thế với nàng, có lẽ nàng sẽ thấy thoải mái hơn.
“Đường Đường, em bắt đầu chụp đi, chụp tự nhiên một chút.” Hề Mặc nói với Phùng Đường Đường.
So với việc dàn xếp để chụp, nàng thích việc chụp ảnh theo khuynh hướng tự nhiên hơn. Chỉ ngồi ở nơi này, trông giống như những bữa cơm thường này, phong thái đoan chính, nhai kỹ nuốt chậm, từ từ dùng cơm.
Phùng Đường Đường theo lời dặn của nàng, căn chỉnh khung hình, nói: “Lộ tiên sinh cũng chụp cùng, được chứ? Chỉ lấy một phần, thấy được tây trang nhưng không thấy mặt.”
“Được.” Hề Mặc đồng ý: “Fans hâm mộ của tôi biết anh ấy, không chụp mặt là được. Trong hình có nhiều người cũng khá tốt.”
Suy nghĩ của nàng luôn rõ ràng và chu đáo, đây không phải là bức ảnh dành tặng cho fan hâm mộ như bình thường, mà là dành cho hot search đang nằm trêи cao một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ cần ảnh được tung lên, sẽ có những cặp mắt săm soi vào nó, đến khi đó chuyện gì cũng không nói trước được.
Mang Nguyễn Dạ Sênh vào bức ảnh này, chắc chắn sẽ dẫn đến sự dậy sóng của dư luận, nếu như để cô hoàn toàn lộ mặt, áp lực đem đến khẳng định sẽ rất cao.
Nhưng nếu như chụp một cách mơ hồ, chỉ để lộ một phần, vô tình mọi người sẽ phớt lờ đi nhân vật không rõ ràng này. Hơn nữa vẫn còn một tiêu điểm không rõ là Lộ Thanh Minh, nhiều người sẽ cho rằng lúc đang chụp Hề Mặc, không cẩn thận chụp phải hai người đang ngồi ăn cùng nàng, sự tồn tại của Lộ Thanh Minh có thể mang đến sự phân tán rất lớn.
Việc này, không chỉ để cho các fan hâm mộ quen thuộc của Nguyễn Dạ Sênh yên tâm mà còn giảm đi sự hiện diện của Nguyễn Dạ Sênh trong diễn cảnh nhộn nhịp đó, đây chính là biện pháp lưỡng toàn hiện tại Hề Mặc nghĩ đến.
Khả năng chụp ảnh của Phùng Đường Đường không tồi, đây cũng là lí do vì sao Lộ Thanh Minh thường để cho cô chụp ảnh giúp Hề Mặc.
Cô liên tục chỉnh độ rộng khung hình và vị trí chụp, si mê với điện thoại hoòi lâu, chụp liên tiếp hơn mười bức hình, lọn chọc xong, lưu lại các bức phù hợp mới yêu cầu đưa cho Hề Mặc xem.
Hề Mặc lướt ảnh chụp, tỉ mỉ so sánh, cuối cùng chọn ra bức mà nàng nghĩ là tố nhất, đưa điện thoại cho Nguyễn Dạ Sênh: “Cậu xem tấm ảnh sẽ post lên thế nào?”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn một chút, tiêu điểm của bức ảnh là Hề Mặc, cô và Lộ Thanh Minh tựa như chỉ vô tình lọt vào khung ảnh, cô lộ cằm, còn Lộ Thanh Minh ngay cả mặt cũng không thấy.
“Tấm này rất ổn.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
“Được, vậy post tấm này.” Tâm tình Hề Mặc không hiểu vì sao lại tốt hơn rất nhiều.
Nàng đem tấm ảnh gửi cho Lộ Thanh Minh, toàn bộ giao cho anh ta xử lý. Lộ Thanh Minh cũng thấy tấm ảnh này rất được, vào tài khoản weibo phòng làm việc mà công ty tạo riêng cho Hề Mặc, soạn một đoạn văn kèm theo một tấm ảnh post lên.
“Đã làm cho mọi người lo lắng, hôm nay sau khi kết thúc tiệc đóng máy, sức khỏe Hề Mặc không ổn định và đã được trị liệu tại bệnh viện. Cũng không phải là chuyện lớn, đang tịnh dưỡng và trong quá trình phục hồi, cảm ơn đã quan tâm.”
Phía dưới là một bức ảnh Hề Mặc mặc đồ bệnh nhân đang dùng cơm. Một tay nàng cầm chén, tay khác đang cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn, dáng ngồi thẳng thóm, cho dù chỉ là một động tác đơn giản thường ngày, được nàng làm lại trở nên khí chất lỗi lạc như thế.
Chỉ vừa phát lên, trong nháy mắt, bình luận, chia sẻ và lượt like tăng mãnh liệt. Tốc độ con số thay đổi đã không còn dùng mắt để so sánh được.
Fans hâm mộ của Hề Mặc là những người đến đầu tiên, số lượng người khổng lồ liên tục làm mới giao diện trang chủ, chỉ hy vọng công ty sẽ có câu trả lời thỏa đáng. Hiện tại cuối cùng chờ đợi cũng có kết quả, hơn nữa còn có ảnh người thật, các fan chỉ cần liếc nhìn là biết ngay tình trạng của Hề Mặc, vô cùng kϊƈɦ động.
Đối với Hề Mặc, bình luận của các fan luôn ấm áp và đáng yêu, sự quan tâm cùng tình yêu thương mãnh liệt thể hiện trong các từ cảm thán và dấu chấm than.
“Nữ thần hu hu hu hu hu hu hu! Thấy chị đã khỏe thật sự quá tốt! ! ! ! ! ! Trao ngàn trái tim, bắn đi!”
“Nữ thần nhất định phải giữ sức khỏe đấy! Ăn được ngủ được là tiên! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Lần này sau khi xuất viện phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng nhập viện nữa, vô bệnh vô tai! Đau ơi đau ơi bay đi!”
“Đừng bao giờ tin tưởng mấy cái mương thông tin đó nữa! Vì danh tiếng mà đi dựng chuyện! Trong hình, khí sắc của Hề Mặc trông rất tốt, vậy mà cái mương đó lại nói đi cấp cứu, sợ tới tim tôi cũng sắp thòng xuống! Cảm ơn công ty!”
“Ăn cơm thật ngon, giữ gìn sức khỏe, mãi yêu chị!”
“Tôi chính là cái bông cải mà nữ thần sắp gắp lên đó! Mấy người thấy không! A a a a a a được nữ thần ăn tươi là vinh hạnh của tôi! ! ! ! !”
“Lầu trêи uống rượu rồi đừng có nói bậy, đi ăn đào để tỉnh lại đi, bông cải đó rõ ràng là tôi mà.”
Có một fan hỏi: “Xin hỏi Hề Mặc tại sao lại phải nhập viện vậy, hiện giờ các trang mạng đều dựng lên đủ chuyện, bọn em không rõ, không biết rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, công ty có tiện tiết lộ không. Nếu như không tiện cũng không sao, nhờ phía công ty chăm sóc chị ấy thật tốt. Năm nay chị ấy đã phải nhập viện nhiều lần, bọn em đều rất thương chị ấy.”
Đây là một fan trung thành trước đây vừa giúp tiền vừa giúp sức, là một người đáng tin cậy trong fanclub của Hề Mặc, Lộ Thanh Minh trước đây có quen biết cô bé, trả lời lại bình luận: “Cô ấy vô ý bị dị ứng thức ăn, bây giờ đã không sao, mọi người đừng lo lắng.”
Cô bé này biết Hề Mặc dị ứng hải sản, dị ứng có thể nặng hoặc nhẹ, nhưng nếu được điều trị thì triệu chứng dị ứng sẽ hết, cơ bản không có vấn đề gì, chỉ cần sau này chú ý là được, cô bé cũng thấy yên tâm: “Cảm ơn, sau này hãy chú ý đến việc ăn uống của chị ấy, đừng để bệnh của chị tái phát, quay phim đã cực khổ, phiền công ty sau này để ý nhiều hơn.”
Các fan hâm mộ sau khi thấy Lộ Thanh Minh trả lời bình luận thì biết rõ mọi chuyện, các bình luận phía dưới lại xây thành vô sô tầng lầu.
Các kênh thông tin đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội nóng, nhắm vào bức ảnh dẫn ra một bài phân tích đầy sôi nổi.
Thậm chí ngay cả kênh thông tin ban đầu khởi xướng nên việc cấp cứu cũng đăng một bài trêи weibo, dưới là tấm hình đó, nói rằng Hề Mặc sau khi được cấp cứu đã qua cơn nguy kịch, rồi lại kèm theo vài câu chúc mừng khách sáo, tựa như việc tạo dẫn ra làn sóng lớn ban đầu không hề tồn tại.
Kết quả, khu vực bình luận dưới bài viết đều là lời mắng mỏ: “Biến dùm đi! Nói đang nguy hiểm tính mạng kêu gọi fans chuẩn bị tâm lý chính là mấy người! Bây giờ nói sau cấp cứu thoát khỏi nguy kịch cũng là mấy người! Bệnh gì mà nguy kịch sau khi được cấp cứu chỉ qua mấy tiếng lại có thể ngay ngắn ngồi đó ăn cơm? Mấy người không thấy tình trạng cô ấy rất tốt hay sao, nếu như theo lời mấy người nói là dị ứng nghiêm trọng, vậy có thể hồi phục nhanh đến vậy sao! Sau này làm ơn đừng vì kiếm fame mà điêu ngoa nữa!”
Còn anti fans đa phần đều thích suy diễn, quái gở nói: “Ồ, giờ lại để vỏ cho các mương này đổ? Biết đâu Hề nương nương của mấy người đi hợp tác với mấy mương này, tự biên tự diễn một vở thì sao. Vốn dĩ chỉ là một chuyện dị ứng cỏn con lại làm thành một chuyện hết sức nghiêm trọng, sau đó chụp một bức hình ra làm sáng tỏ, trời mẹ ơi, chỉ có vậy là lên được hot search rồi, nương nương của mấy là ai chứ, sao lại thiếu sao tác đến nỗi này?”
Fans hâm mộ đương nhiên biết anti fans đang muốn gây chiến, trả lời bọn họ là sẽ mắc bẫy, thế nhưng vẫn không nhịn được, không lý trí phảng pháo mắng nhau với bọn họ, tạo ra một trận khói đen mịt mù.
Không ai thích anti.
Cũng không ai thích fans đi đến đâu chỉ biết mắng chửi đến đó.
Hề Mặc ăn uống xong, xem một hồi thấy đau đều nên bỏ điện thoại xuống.
Cố Tê Tùng đi mua cơm tối, khoan thai đến chậm nên xin lỗi Nguyễn Dạ Sênh, nói mình không biết phải mua gì cho cô, đổi mấy quán ăn nên mới chậm trễ. Nguyễn Dạ Sênh nói không có gì, để anh ta ngồi đó ăn, đợi Cố Tê Tùng ăn xong, Phùng Đường Đường ở lại dọn dẹp, Lộ Thanh Minh ra khỏi phòng nghe điện thoại, lát sau Cố Tê Tùng ra ngoài cửa canh giữ.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи ghế, vẫn tập trung tinh thần nhìn vào điện thoại, cô vào tài khoản của công ty Hề Mặc xem náo nhiệt.
Ngoại trừ fan và anti mắng nhau, người qua đường còn lại đa phần đều chú ý đến những điểm tương đối bình thường.
“Chỉ có sao nói vậy, khí chất của Hề Mặc đúng là không có gì để bàn cãi. Chỉ là ăn một bữa ăn trong bệnh viện, tùy tiện chụp một bức hình cũng không có một góc chết.”
“Cô ấy là tiểu thư Hề gia, nếu không biết có thể đi tìm hiểu thử Hề Quý ba của cô ấy, gia thế và giáo dưỡng của người ta không phải minh tinh nào cũng có thể với tới được. Nếu như cô ấy không làm diễn viên thì cũng chỉ có về nhà thừa kế gia nghiệp.”
Còn có cả người soi từng chi tiết nhỏ của ảnh chụp.
“Thú vị ghê, trong hình có ba người, trừ Hề Mặc còn có hai người khác không lộ mặt, một nam mặc âu phục, còn có một nữ mặc đồ bệnh nhân giống Hề Mặc, là ai thế?”
“Người nam kia hình như là người đại diện của Hề Mặc thường hay xuất hiện. Còn người nữ kia, thời điểm này ở cùng một bệnh viện mà còn quen thuộc với Hề Mặc, chắc chỉ có Nguyễn Dạ Sênh? Trước đó không phải có người nói Nguyễn Dạ Sênh cũng nằm viện sao, các người nhìn kỹ cằm của cô ấy đi, rất đẹp, so với Nguyễn Dạ Sênh, chắc chắn là cô ấy.”
Bức hình này đưa đến một phạm vi thảo luận khá lớn, fans Nguyễn Dạ Sênh vốn đi qua chỉ để tìm một ít tin tức của Nguyễn Dạ Sênh thông qua Hề Mặc, vừa nhìn thấy cái này, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi.
Nguyễn Nguyễn của các cô đã tỉnh lại, còn ăn uống bình thường, như vậy có lẽ không có vấn đề gì.
Fans hâm mộ của Nguyễn Dạ Sênh vô cùng cảm động, tuy rằng các cô chỉ cho đây là ngẫu nhiên chụp phải nhưng vẫn mang theo lòng cảm kϊƈɦ, để lại bình luận: “Cảm ơn Hề Mặc, chúc chị sớm ngày khỏe mạnh.”
Nguyễn Dạ Sênh tìm thấy những fans quen mắt của mình, dưới mỗi bình luận âm thầm ấn like.
Còn có một nhóm nhỏ người, ăn đường dưới bức hình này.
“Tiệc đóng máy lúc sáng, tôi vừa ghép hai người này, không nghĩ tới vừa sang buổi tối đã cùng khung hình? Bị bệnh còn cùng nhau ăn cơm, quan hệ thế này chắc là không có ai, trước giờ Hề Mặc hình như chưa từng đối tốt với ai như vậy phải không? Trước đây cô ấy chỉ toàn ăn một mình.”
“Người chị em! Bắt tay cái đi! Tôi cũng ghép đó!”
“Ghép hay đấy, một cặp thần tiên, rốt cuộc Tuy Đình khi nào phát sóng vậy, bây giờ tôi rất muốn xem!”
“Chắc là hè sang năm sẽ chiếu.”
Cuộc thảo luận của những người này bị lấp đi, không tạo nên được bao nhiêu ngọn sóng.
Nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại thấy, dùng tài khoản của mình nhấn like, khóe miệng không giấu được nụ cười.
“Cậu đang xem cái gì?” Hề Mặc thấy cô cười hết sức vui vẻ, có chút hiếu kỳ, đi đến hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên không nói cho nàng biết, cô đang lén đi like dạo, nói: “Xem mọi người khen cậu đẹp.”
Hề Mặc: “…”
“Fans của mình nhìn thấy rồi.” Nguyễn Dạ Sênh xinh đẹp tươi cười: “Không biết phải cảm ơn cậu thế nào.”
“… Không cần khách sáo, chỉ tiện tay.” Hề Mặc rất không thích việc Nguyễn Dạ Sênh nói cảm ơn với nàng nhưng không tiện nói ra, không thể làm gì khác hơn ngoài đơn giản trả lời một câu khách sáo.
Âm báo tin nhắn không ngừng vang lên, Hề Mặc cầm điện thoại lên xem, là bạn bè trong giới gửi tin nhắm thăm hỏi, có lẽ thấy được hot search nên hỏi xem tình huống của nàng.
Tuy rằng trong quan hệ bạn bè nàng luôn vô hình giữ một khoảng cách nhất định, không cùng người thâm giao nhưng vẫn giữ liên lạc với nhiều người trong giới, duy trì mạng lưới quan hệ chính là cơ sở để tồn tại trong giới giải trí.
Những người này, có người chân thật quan tâm nàng, cũng có người muốn cầu cạnh lấy lòng nàng, cho dù là người nào, nên trả lời lại vẫn phải trả lời.
Tin nhắn đến rất nhiều, Hề Mặc chỉ có thể từ từ xử lý, nhất là Nghiêm Mộ, liên tiếp hỏi nàng mấy câu, nàng cũng chỉ có thể nói nhiều với cậu ta vài câu.
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhận được một ít lời hỏi thăm, trong đó có Trương Chi Nhân, nhưng khiến cho cô kinh ngạc là, Cố Như vậy mà cũng nhắn tin đến cho cô: “Nghe nói em nằm viện, giữ gìn sức khỏe cho tốt, qua một thời gian nữa là phải nhập đoàn rồi, không giữ sức khỏe là không được.”
Cô kinh ngạc, đắn đo hồi lâu mới cẩn trọng trả lời tin nhắn: “Cảm ơn đạo diễn Cố, em nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ tiến độ.”
Cố Như bận rộn nhiều việc, không trả lời lại cô.
Nguyễn Dạ Sênh cầm điện thoại, vui vui vẻ vẻ.
Khi cô đang trong cơn vui vẻ, kết quả nhận được một tin nhắn thoại do Trầm Khinh Biệt gửi tới, thời gian thoại còn vô cùng dài.
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Cô nhanh chóng đeo tai nghe vào, tránh để người bên cạnh nghe được, lại cẩn thận nhìn xem Hề Mặc, thấy Hề Mặc đang bận rộn trả lời tin nhắn, lúc này mới đi xa một chút sau đó ấn vào tin nhắn thoại của Trầm Khinh Biệt.
“Nguyễn Nguyễn! Cậu tỉnh rồi phải không? Mình thấy hot search, cậu nằm viện cùng với Hề Mặc đúng không? Hề Mặc sao rồi, có gì nghiêm trọng không, còn cậu? Tại sao lúc nào hai người các cậu cũng nằm viện cùng thế, lần trước cũng vậy, mình thật không nghĩ ra được, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là sức khỏe của hai cậu! Tiệc đóng máy vừa xong hai cậu lại vào bệnh viện, có phải đồ ăn của buổi tiệc có vấn đề đúng không, có kiểm tra kỹ càng chưa, mình nói cho cậu biết, chuyện này không thể qua loa, phải điều tra, nên điều tra để bọn họ chịu trách nhiệm, sao có thể để vậy được, quá nguy hiểm! Đồ khách sạn quỷ quái!’
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong lỗ tai lùng bùng, trả lời cô: “Mình và Hề Mặc đều không sao, vừa ăn cơm xong.”
Cực khổ lắm mới đổi về được, cuối cùng không cần phải gõ chữ nữa, vì để cho Trầm Khinh Biệt yên tâm với tình trạng sức khỏe của cô, lần này cô đặc biệt dùng tin nhắn thoại trả lời lại.
Trầm Khinh Biệt nghe được giọng của cô, không cần nói có bao nhiêu kϊƈɦ động: “Nguyễn Nguyễn, cậu chịu gửi tin nhắn thoại cho mình rồi! Lâu rồi không nghe thấy giọng của cậu, nhớ cậu muốn chết, trước đây cậu chỉ biết đánh chữ, không thú vị. Được rồi, lần này có thể gọi video được không, để mình ngắm cậu một chút?”
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh không còn phải lo lắng, đi tới một chỗ cách xa Hề Mặc hơn, click mở trò chuyện video.
Màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt của Trầm Khinh Biệt, cô vừa tắm xong, da mặt săn chắc tươi mọng, chỉ là tóc vẫn còn ẩm ướt, vừa cầm điện thoại vừa lấy khăn lau tóc, lau đến tóc tai bù xù.
Trầm Khinh Biệt thấy cô, hết sức hưng phấn, tóc cũng ngừng lau, còn ướt nhem nhỏ nước: “Cuối cùng cũng thấy mặt của cậu rồi! Trước đây nếu không lấy lý do mệt mỏi thì cũng lấy cớ đang đắp mặt nạ, mình nghĩ không biết cậu lấy đâu ra nhiều mặt nạ như vậy, khi nào thì tặng cho mình vài hộp đây.”
“Cậu đừng lo nói, nhanh lau tóc cho khô đi, tránh bị cảm.” Nguyễn Dạ Sênh thúc giục nàng.
“Không sao đâu, mình lau một chút là xong rồi.” Trầm Khinh Biệt bật máy hát, không nói chuyện là cả người sẽ khó chịu: “Hề Mặc đang ở cạnh cậu à?”
“Ừm, cô ấy đang trả lời tin nhắn.”
“Cô ấy có biết mình đang gọi video với cậu không?”
“Không biết.”
“Ờ…” Trầm Khinh Biệt có chút thất vọng: “Vậy khi nào cậu đi thăm mình đây, tiện thể dẫn cô ấy theo luôn.”
Nguyễn Dạ Sênh trả lời cô: “Mình đi gặp cậu, dẫn theo cô ấy làm gì?”
“Vậy cậu không định dẫn theo sao?” Trầm Khinh Biệt thấy kỳ quái: “Cậu thích cô ấy, chẳng lẽ không phải đi đâu cũng muốn dẫn cô ấy theo?”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Cô xoa thái dương: “Cậu chưa từng yêu đương mà hiểu nhiều tới vậy? Làm sao cậu biết thích ai thì đi đâu cũng muốn mang theo người đó?”
“Mình đọc nhiều kịch bản, trong kịch bản không phải đều viết vậy sao?” Trầm Khinh Biệt không phục: “Cậu còn nói mình, cậu từng yêu rồi à?”
Nguyễn Dạ Sênh bị đâm trúng một nhát, nén giận nói: “… Không có.”
“Cậu là muốn yêu đương với Hề Mặc, nhưng mà yêu đương không được.” Trầm Khinh Biệt thở dài.
Nguyễn Dạ Sênh bị cô làm tức chết, còn bị nói trắng ra tâm sự trong lòng, cảm thấy đỏ mặt: “…”
“Không phải Hề Mặc là thẳng nữ vũ trụ sao? Cậu có chắc sẽ bẻ cong được không?” Trầm Khinh Biệt mang một tấm lòng đầy nhiệt huyết, chỉ muốn quan tâm đến bạn bè: “Chắc là khó lắm ha?”
Câu này sao lại quen như vậy, Nguyễn Dạ Sênh thấy có điểm kỳ lạ: “Sao cậu biết cô ấy là thẳng nữ vũ trụ?”
“Nghiêm Mộ nói với mình đó.”
Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến trước đó ở đoàn phim Tuy Đình, đúng thật Nghiêm Mộ có từng nói qua như vậy, chỉ là không nghĩ tới cậu ta còn nói cho Trầm Khinh Biệt nghe.
Trầm Khinh Biệt nói: “Vậy phải làm sao đây. Nguyễn Nguyễn, cậu quá thảm rồi, Hề Mặc là thẳng nữ vũ trụ, A Úc là thẳng nữ dải ngân hà, mình là thẳng nữ hệ mặt trời, cậu là phù thủy địa cầu, cô đơn lẻ loi, cậu làm sao mà sống đây?”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Vậy mà cô cũng nói được à.
“Sao cậu biết chắc cậu là thẳng nữ, cậu chưa từng yêu mà.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Còn nữa, tại sao cậu là hệ mặt trời, Úc An là dải ngân hà?”
“Thì tự mình biết thôi, đây chính là trực giác của thẳng nữ!” Trầm Khinh Biệt giải thích: “Dải ngân hà rộng lớn hơn hệ mặt trời, bởi vì mình nghĩ A Úc thẳng hơn mình, đương nhiên Hề Mặc càng không cần phải nói, cô ấy là cấp vũ trụ, có thể không thẳng sao, cậu quá khổ rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong một loạt lời của cô ấy, hơn nữa từng chữ đều đâm thẳng vào tim, cô cũng cảm thấy mình thật sự đang rất khổ.
Trầm Khinh Biệt còn đang nói hăng say, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, mới nói: “Mình đi mở cửa, cậu đừng tắt máy đấy.”
“Tóc cậu như vậy mà còn đi mở cửa?” Nguyễn Dạ Sênh lo lắng cho cô: “Tốt xấu gì cũng đang ở khách sạn đoàn phim, chú ý đừng để người khác bắt gặp.”
“Không sao, chắc chắn là A Úc. Mình gọi chị ấy đến chỗ của mình tắm.” Trầm Khinh Biệt cầm điện thoại đi về trước.
“Phòng cô ấy không có phòng tắm hay sao, làm gì cậu lại gọi cô ấy sang phòng cậu tắm?” Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy kỳ lạ.
“A Úc nói phòng tắm của chị ấy vòi nước nóng không chảy.” Trầm Khinh Biệt nói nhỏ: “Vận khí của chị ấy quá kém, phòng này của mình nước nóng vẫn bình thường không có vấn đề gì.”
“Úc An biết chúng ta là bạn thân không?” Nguyễn Dạ Sênh nhớ ra, hỏi: “Không phải cậu muốn giấu cô ấy sao, cứ vậy ra mở cửa à?”
“Mình nghĩ kỹ rồi, không có gì hay ho để giấu cả. A Úc chỉ sợ mình không biết nhìn người, dễ bị người trong giới lừa gạt, mượn mình để thượng vị. Chị ấy là người có lòng cảnh giác cao, lúc nào cũng căn dặn mình khi kết giao phải cẩn thận, nhưng cậu là người tốt, cậu tốt như vậy, chắc chắn chị ấy sẽ vừa ý. Cho nên tối nay mình định thẳng thắn với chị ấy.”
“Cậu chờ đã…” Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc đang đi về phía cô, nhỏ giọng nói: “Thẳng nữ vũ trụ tới rồi, mình cúp máy trước, lát nữa gọi lại cho cậu sau.”
Trầm Khinh Biệt không thể làm gì khác hơn là tủi thân đóng cửa sổ trò chuyện, vừa mở cửa liền thấy thẳng nữ dải ngân hà Úc An đứng trước cửa nhìn cô chằm chằm.
Trong tay Úc An mang theo vali đồ loại nhỏ, đóng cửa bước vào phòng, quay lại nhìn Trầm Khinh Biệt: “Tại sao em không lau khô tóc?”
“Em mới nói chuyện điện thoại xong.” Trầm Khinh Biệt vội nói.
Úc An lấy máy sấy ra, bảo Trầm Khinh Biệt: “Qua đây, chị sấy tóc cho em, đừng để bị cảm.”
Trầm Khinh Biệt tươi tắn, vui vẻ chạy qua, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế xong, Úc An mở máy sấy cẩn thận sấy tóc giúp cô.
Bên kia, lúc Hề Mặc trả lời tin nhắn đã cảm nhận được Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên đi đến một nơi cách nàng khá xa, tựa như đang cách xa nàng để liên lạc riêng với người khác, thậm chí còn đeo tai nghe.
Trước đây khi Nguyễn Dạ Sênh nghe điện thoại rất ít đeo tai nghe, cô không lo lắng Hề Mặc nghe thấy.
Bây giờ Hề Mặc lại thấy cô thần thần bí bí.
Hơn nữa cô và người đó còn nói chuyện với nhau rất lâu, có vẻ rất ăn ý, tuy không nghe thấy cô nói gì nhưng có cảm giác chuyện giữa họ dường như nói mãi không hết. Lúc sau khi gọi video, nét mặt Nguyễn Dạ Sênh càng thay đổi nhiều hơn, khi thì mất hứng, khi thì đỏ mặt, nàng chưa từng thấy Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ trò chuyện với ai như vậy, sau khi để ý, nhất thời không nhịn được, bước qua nhìn xem.
Nguyễn Dạ Sênh cất điện thoại và tai nghe, nói với Hề Mặc: “Sao thế?”
Hề Mặc tỉ mỉ quan sát cô một lát, nói: “… Vừa rồi cậu nói chuyện với ai”
Nguyễn Dạ Sênh đang muốn nói là một người bạn thân, kết quả Hề Mặc hỏi xong, nàng như không được tự nhiên mới đổi giọng nói: “Cậu không cần nói với mình, mình chỉ thuận miệng hỏi một chút, mình không nhất thiết phải biết.”
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Nguyễn Dạ Sênh như hiểu ra, nàng chỉ đang giả vờ, thật ra rất muốn biết nhưng phải vì sỉ diện.
“… Là Nghiêm Mộ phải không?” Dừng một lát, Hề Mặc hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể nghĩ tới nhãi ranh Nghiêm Mộ kia, dù sao gần đây Nguyễn Dạ Sênh với nhãi ranh này nói chuyện rất hợp ý nhau, vừa rồi nàng và Nghiêm Mộ nhắn tin một lát, mới biết được Nguyễn Dạ Sênh dùng thân phận của nàng cùng Nghiêm Mộ bàn luận viết ca từ cho bản nhạc, đã nghiên cứu được khá khá thời gian.
Hề Mặc lấy cớ, nói gần đây bận nhiều việc, còn phải theo chương trình giải trí nên không muốn viết ca từ tiếp, đuổi Nghiêm Mộ đi.
Trong lòng cảm thấy may mắn vì đã đổi về, nếu không Nghiêm Mộ sẽ lại tìm Nguyễn Dạ Sênh trò chuyện.
“Điều không phải.” Nguyễn Dạ Sênh bật cười.
Nguyễn Dạ Sênh nói không phải, Hề Mặc sẽ tin cô, nhìn cô một lúc, nàng như thở phào một hơi, nói: “Có nhớ mình nói với cậu về vị bác sĩ kia không? Bây giờ mình muốn đi hỏi thăm một chút, cậu muốn đi cùng không?”
“Muốn.” Nguyễn Dạ Sênh đi đến cạnh nàng, cười càng vui vẻ hơn: “Đi cùng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ôi ôi, rõ ràng là bốn người cong, sao lại xuất hiện ra ba thẳng nữ, Khanh Khanh, ngươi có đếm có lộn không hả, ngươi đếm kỹ lại xem【. o0o
Ed: Khanh Khanh là một bé ponk ngây thor, xin tổ bê đê hãy tha thứ cho sự ngây thor của cope =)))