“Liễu Long Đình, có phải anh quên ẩn thân không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình. Nhựng cũng không đúng, tiên gia chứ có phải là thuật sĩ giang hồ đâu là luyện thuật ẩn thân?
Theo lý mà nói, Liễu Long Đình là tiên gia, bản thân tiên gia và người thường bị ngăn cách với nhau, không có nhân duyên hay bản thân tự tu hành thì con người sẽ không thể thấy tiên, nhưng bây giờ không chỉ một người thấy anh ta, mà ai cũng thấy.
Liễu Long Đình không bận tâm tới chuyện này, nhưng cũng nhận thấy anh ta đang khó chịu, cùng tôi nói đi thôi, thấy thì thấy.
Tôi đi theo sau lưng Liễu Long Đình về khách sạn. Nhưng trên đường đi, nhân viên phục vụ với người trong thang máy lại không thấy Liễu Long Đình, khiến tôi càng tò mò. Sau khi về phòng, tôi gặng hỏi Liễu Long Đình thế này là thế nào? Có phải Bạch Tiên của ông cụ làm ảnh hưởng anh ta không?
“Là do chính tôi.” Liễu Long Đình ngồi xuống sofa, ôm tôi ngồi lên đùi anh ta mà không thấy mất mặt, quang minh chính đại ní: “Tôi với cô chung sống lâu ngày, khí tức của cô đồng hóa linh khí trên người tôi nên người khác cũng có thể thấy tôi
Tôi rất muốn cho Liễu Long Đình mấy cái bạt tai. Còn trách tôi nữa hả? Hôm qua tôi đã nói rồi, anh ta có nghe đâu, bây giờ linh khí tổn hại mà anh ta còn không quan tâm, khiến tôi giận dữ.
“Anh bị tổn hại linh khí như thế thì còn tu thành chính quả được không? Tôi không muốn làm đệ tử xuất mã cho anh cả đời đâu!”
“Cô không muốn làm đệ tử xuất mã thì làm gì của tôi?” Liễu Long Đình nâng mặt tôi lên nhìn chằm chằm, cố ý hỏi tôi, đặt tay lên mông bóp mạnh mấy phát, sau đó ấn tôi lên người anh ta. Khi tôi đụng trúng một thứ nóng rực, cảnh giác đêm qua bị anh ta nhồi đẩy khiến chân tôi mềm nhũn, ngã gục trên người anh ta, bụng dưới run rẩy.
“Sao hả?” Liễu Long Đình đè lên người tôi, thân thể dán sát lên người tôi cách hai lớp vải, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa quyến rũ vừa dụ dỗ. Tôi hơi sợ hãi, cảm thấy anh ta bị teddy nhập hồn, có thể “lên nòng” bất cứ lúc nào, cũng sợ tôi không nhịn được thuận theo ý anh ta. Tôi nhanh chóng bò xuống, nói tôi không muốn, nếu ảnh hưởng tới tiên đồ của anh ta thì chị hai nhất định sẽ chém chết tôi.
“Cô khờ quá, người khác mong cũng không được. Thực ra chuyện đó chỉ khiến tôi sau này làm việc hơi bất tiện chứ không ảnh hưởng là mấy. Chị hai của tôi chỉ không muốn chúng ta có quá nhiều liên hệ nên mới nói sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của tôi ”
Thế này thì kỳ lạ. Liễu Long Đình nói vậy, tôi bỗng nhớ tới hình như Anh Cô cũng không thích tôi quá quan tâm tới Liễu Long Đình.
“Là vì thân phận của chúng ta không phù hợp hả?” “Cũng không phải. đệ tử xuất mã và tiên gia chỉ cần hai bên đều tình nguyện là được.”
“Tôi không tình nguyện, đều tại anh quyến rũ tôi.” Tôi cầm gối đầu ném về phía Liễu Long Đình. Anh ta không né tránh, chẳng qua vẫn chống cằm nhìn tôi. Tôi bị anh ta nhìn chột dạ, lười chơi với anh ta, nằm trên giường lấy di động ra chơi game.
Sau khi Liễu Long Đình hết sốt, tôi cùng anh ta về nhà trước đêm giao thừa. Bà nội thấy chúng tôi về sớm, còn hỏi có phải người nhà của Liễu Long Đình không thích tôi, rồi này nọ hay không. Đương nhiên tôi không thể nói với bà nội rằng tôi với Liễu Long Đình trốn cưới, bèn nói là trong nhà còn việc bận nên về sớm.
Có điều sau khi nhà tôi cúng Bạch Tiên thì bắt đầu trở nên không yên. Đôi khi có tiếng thủy tinh vỡ trong nhà bếp lúc nửa đêm, lúc ông ấy đang xem TV thì không ai có thể giành với ông ấy, chỉ cần đổi kênh khác sẽ giận dỗi chửi bới lung tung, bình thường đi lại ở phòng khách phải chú ý dưới chân, không thì bất cẩn đạp trúng con nhím, chẳng những bị gai đâm mà còn bị mắng.
Dần dà, tôi chẳng còn chút thiện cảm nào với lão già Bạch Tiên này. Ai mà chịu nổi nửa đêm đang ngon giấc lại nghe ông ta cãi cọ với Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng trong đền thờ tiên chứ. Nói với ông ta ông cũng không chịu nghe, bảo mình già rồi, không muốn ngồi yên nên hay sinh sự, cũng không thể tước đoạt chút sở thích nhỏ bé này của ông ta.
Bà nội lại rất khoan dung, đối xử với Bạch Tiên rất tốt, mua táo nhất định sẽ chừa lại mấy trái cho ông ta. Có điều bà nội là bà nội, dù sao tôi không thể chịu nổi Bạch Tiên. May mà ăn tết xong tôi sẽ đi học, sắp thoát khỏi lão già Bạch Tiên chết tiệt này, đi gặp bạn cùng trường, bạn thân của tôi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc tôi ra nhà ga, bà Lý còn cùng bà nội đưa tiễn tôi. Trên đường đi hỏi tôi gần đây có phải yêu đương không? Họ thường thấy tôi thân thiết với một người đàn ông. Mà cậu kia thì khỏi phải nói, quá bảnh trai, nói tôi thật tinh mắt. Tôi cười khổ, đang định giải thích đó là tiên gia của tôi thì Liễu Long Đình xách vali của tôi ra khỏi nhà, thấy tôi đang tán gẫu với bà Lý thì kêu tôi đừng trò chuyện nữa, sắp trễ giờ rồi.
Tôi cùng Liễu Long Đình rời đi, chào tạm biệt với bà nội. Bà nói đứng đó cười tủm tỉm giải thích với bà Lý rằng người đàn ông này chính là tiên gia lân trước đã diệt trừ tai họa giúp thôn làng của họ, tiên gia rất chăm lo cho cháu gái của bà, còn tự hiện thân chăm sóc cho tôi. Bà còn lo lắng tôi ở tỉnh khác một mình sẽ bị ức hiếp, nay có Liễu Long Đình đi cùng, bà yên tâm hơn nhiều.
Tôi chỉ muốn quay lại nói rõ ràng là vì Liễu Long Đình ham hưởng lạc quá nên mới không thể giữ được cảm giác thần bí, làm gì có chuyện tự hiện thân chăm lo cho tôi! Nhưng chuyện này cũng rất mất mặt, tôi đành phải kìm nén.
Nhà tôi cách trường học mấy tiếng ngồi xe lửa. Từ khi không thế ấn thân, Liễu Long Đình trực tiếp biến thành người ở bên cạnh tôi, hoặc là biến thành rắn nấp trong túi xách của tôi.
Hành lý thật sự quá nặng, phòng ngủ của tôi ở tầng sáu, Liễu Long Đình bèn đăng ký với chỗ quản lý ký túc xá, nói anh ta là bạn trai tôi, giúp tôi khiêng hành lý lên phòng ngủ rồi sẽ xuống dưới. Nhìn vẻ mặt chính nhân quân tử của anh ta mà xem, nếu không phải tôi quá hiểu biết anh ta thì sẽ thật sự cho rằng anh ta nói thật. Lúc lên lầu, tôi đáng khinh nói với Liễu Long Đình: “Liễu Long Đình, tôi dẫn anh tham quan phòng ngủ nữ sinh đấy nhé, anh muốn cảm ơn tôi thế nào?”
Liễu Long Đình bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cười nói: “Cảm ơn cô cái gì? Nếu tôi muốn thì không cần cô dẫn, tôi cũng có thể tự vào”
Nghe vậy, tôi chợt nhớ tới mộng xuân mà mình từng năm mơ ở trường học năm ngoái, nhất thời âm thầm măng Liễu Long Đình vô liêm sỉ, lúc trước sao anh ta nhẫn tâm làm thế với tôi! Khi đó trong phòng ngủ đông người như vậy! Nhưng đã sắp tới phòng ngủ rồi, nên tôi không nói về vấn đề nhạy cảm này, bèn hỏi: “Vậy sau này anh nghỉ ở đâu?”
“Cô còn học đại học mấy năm?” Liễu Long Đình hỏi. “Khoảng một năm rưỡi nữa.”
“Vậy thì tôi mua căn nhà gần trường của cô đi, lúc đó cô ở chung với tôi.”