Những người lùn kia liên tục chui ra từ dưới sông, gió mạnh trên trời gào thét, những người chạy theo kia bắt đầu sợ hãi. Tôi nằm bên kiệu, nhìn một đám châu đầu ghé tai, sau đó bắt đầu có người rời đi. Dù sao thì 90 triệu vẫn không quan trọng bằng mạng sống của mình. Thấy những người này đều đi rồi, trên bờ chỉ còn Phượng Tổ Thiên, Vương Tử Quý và mẹ của hắn ta. Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm cỗ kiệu trên sông như đang hò hét gì đó, nhưng cách quá xa, lại thêm gió mạnh nên tôi không nghe rõ bà ta đang kêu cái gì.
Đám thủy quân còn đang liên tục chui ra từ dưới nước, bao vây chung quanh hai mẹ con Vương Tử Quý. Phượng Tố Thiên thấy mẹ con Vương Tử Quý đã bị bao vây thì lập tức biến thành con gà, chạy về phía cỗ kiệu của chúng tôi, đồng thời kêu gào: “Bẻ Bạch, cô mời thần linh nào vậy? Sao tôi vừa ngửi thấy mùi này đã muốn nổi nóng vậy?”
Khi một con gà con lông vàng nói với tôi như vậy, tôi không nhịn được che miệng cười, Thần Sông ngồi đằng sau ôm tôi thấy con gà thì cũng sửng sốt, sau đó cười ẩm lên. Cho cười dù rói, Thần Sông mới hỏi Phượng Tổ Thiên: “Phượng đệ, tại sao để lại biến thành dáng vẻ buồn cười thể này?”
Tôi cũng hoài Phưong Tổ Thiên thể này là thế nào. Tối qua anh ta còn có thể biến thành phương hoàng, sao hôm nay lại biến thành gà con lông vàng còn chưa to bằng nắm tay? Nhớ tới con gà ngũ sắc hồi trước, trông còn oai phong hơn con gà con này nhiều.
Có lẽ Phượng Tố Thiên không lập tức nhận ra Thần Sông là ai, cặp chân bé tí như cây tăm lập tức nhảy vào lòng bàn tay của tôi, hỏi: “Bé Bạch, đây là ai thế?” “Thần Sông, chính là Lạc Thần ấy” Tôi trả lời. “Lac Thần?” Phượng Tô Thiên hơi tò mò, sau đó như nhớ ra: “Nhưng Lạc Thần không phải là đàn ông sao? Lúc trước anh ta lên trời phụng mệnh, tôi nhận lệnh mởi anh ta uống rượu. Tên khốn này nói muốn chơi oẳn tù tì với tôi, còn bào là dùng phương thức dưới trần gian, ai dè cả vò rưou đều bị tôi uống hết, say ba mươi năm, tỉnh dậy thì bị phạt diện bích tư quá sáu mươi năm! Gần một trăm năm! Bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn tức!” Không hiểu sao mặc dù Phượng Tố Thiên nói rất căm phẫn, nhưng nhìn anh ta cứ nhảy tới nhày lui như cục len trong tay tôi, tôi lại không cảm thấy đống tinh chút nào. “Năm đó Phượng đệ còn nhỏ, ta không nhịn được muốn trêu đệ một phen, vốn tưởng rằng nay có thể thấy Phưong dệ trưởng thành, nhưng không ngờ Phượng đệ vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy. Bây giờ trùng hợp chúng ta đều làm tiên gia của bé yêu, vậy thì hôm nay ta sẽ thể hiện cho hai người thầy, tự tay giết con hổ kia, coi như lễ gặp mặt cho bé yêu và Phượng đệ.”
Nói tới đây, trên đầu Thần Sông mọc ra một cặp sừng, chợt nhảy từ kiệu xuống nước, lặn xuống nước mà không để lại tiếng động. Thân thủ của Thần Sông thật tốt, nếu tham gia hạng mục nhảy ván cầu trong thể vận hội Olympic thì chắc chắn sẽ giành được giải nhất! “Bé yêu, bé yêu.” Thấy Thần Sông đã nhày xuống nước, Phượng Tổ Thiên bắt chước cách Thần Sông gọi tôi bằng giọng quái dị. Tôi vốn đã thấy ghê tom vì bị Thần Sông gọi như vậy, bây giờ lại nghe Phượng Tổ Thiên bắt chước càng khiến tôi noi da gà, đúng là chỉ muốn ném con gà con này xuống sông, kêu Phượng Tố Thiên đứng đắn một chút thì chết Phượng Tổ Thiên nói được rồi được rồi, anh ta không kêu nữa, sau đó bào với tôi là không ngờ Thắn Sông mà tôi cúng lại là anh ta. “Sao vậy? Kiếp trước hai người có quan hệ gi à?”
Tôi hỏi. “Cũng không phải là quan hệ sâu sắc gì, mà là..” “Là cái gì?” Tôi hỏi tiếp.
Phượng Tổ Thiên nghiêng đầu nhìn tôi, vô liêm sỉ nói: “Tôi không nói cho cô, cô có thể đảnh chết tôi chắc?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!