Thủ tục của Bùi Xuyên được Hoắc Mạc Niên chuẩn bị xong và cô cũng quyết định ngày hôm sau sẽ xuất phát về thành phố. Cả ba đến cô nhi viện, Bùi Xuyên vừa gặp các sơ liền nhào vào lòng ôm, các sơ rất vui khi nhìn thấy cậu. Cô trao nhiệm vụ phát bánh kẹo cho Bùi Xuyên và Hoắc Mạc Niên, còn cô theo các sơ vào trong trò chuyện.
Ở bên ngoài có mấy bé gái nhìn thấy Bùi Xuyên liền háo hức chạy đến, nhờ có cô mà cậu thận thiện hơn, vui đùa cùng các bạn. Sau khi phát quà bánh xong, anh ngồi vào một cái ghế bên sân nhìn bọn nhỏ vui đùa. Bởi vì anh đã làm ba nên hiện giờ anh vô cùng thích trẻ con.
Đúng lúc này có một bé gái khoảng chừng 5 tuổi khi nhìn thấy Hoắc Mạc Niên liền chỉ thẳng vào mặt anh và nói rất hùng hổ.
" Sau này cháu lớn lên sẽ cưới chú làm chồng."
Cả sân bị câu nói của cô bé chọc cười, Bạch Ngữ Ninh lúc này cũng đi ra và nghe được, cô đi đến bên cạnh cô bé xoa đầu.
“E rằng cháu đã chậm một bước rồi, chú ấy là chồng của chị.”
" Thật vậy sao?"
" Vậy cháu sẽ cưới người giống như chú ấy."
" Tại sao?"
" Bởi vì chú ấy rất đẹp trai."
Một cô bé thật ngây ngô, anh đi đến chỗ hai người, đưa tay xoa đầu cô bé. Cả hai để Bùi Xuyên ở lại chơi thêm một lát rồi mới về, mà cô bé khi nãy khen anh hiện giờ lại đang bám trên người của cô. Muốn tách thế nào cũng chẳng được, khi nãy còn voi cùng thích mà bây giờ anh cảm thấy cục nợ chẳng khác Bùi Xuyên là mấy, đều cản trở cô và anh thân mật với nhau.
Nhận được ánh mắt sắc lạnh kia, cô bé rúc vào lòng của cô ấm ức. Thấy vậy cô đưa tay đánh nhẹ vào người anh, mắng yêu vài câu. Cô cảm thấy giây phút hiện giờ yên bình làm sao? Nhìn Bùi Xuyên vui đùa chơi cùng các bạn, còn cô lại ngồi dựa trên vai anh dưới bóng cây mát mẻ, bé con đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bạch Ngữ Ninh nhẹ nhàng bế bé đặt vào phòng, và cùng anh với Bùi Xuyên trở về để thu dọn hành lý. Trên đường về cô nhận được tin nhắn của Tiêu Hà, nên đã ghé vào quán hai người lại không chịu về trước nên đành dẫn đi theo.
Ở quán nước Tiêu Hà và Dương Hạc Vĩ đã đến nơi chờ sẵn, khi thấy cô bước vào cùng với người đàn ông khác, Dương Hạc Vĩ nhíu mày lại có chút đượm buồn, còn Tiêu Hà thì nhìn gương mặt người bên cạnh mà chua xót, vỗ vỗ an ủi.
" Hai người đến lâu chưa? Xin lỗi tớ còn có chút việc."
" Không sao, bọn tớ cũng vừa mới đến! Đây là…"
" Anh ấy tên là Hoắc Mạc Niên, cũng là chồng của mình."
Dương Hạc Vĩ đương nhiên nhận ra thân phận cao quý của anh, danh tiếng của anh trong giới thượng lưu không ai mà không biết đến cả. Còn Tiêu Hà nhận ra anh chính là người đến dự bữa tiệc sinh nhật của mình và đặc biệt hơn là được chồng cô rất kính trọng và nể phục.
" Chào mọi người."
" Chào Hoắc Tổng."
" Mẹ con muốn ăn bánh kem."
" Được, cứ để mẹ nói chuyện với bạn đi, ba dẫn con đi lựa bánh kem."
" Vâng ạ!"
Khi Hoắc Mạc Niên rời đi cùng Bùi Xuyên, Tiêu Hà nắm bắt cơ hội này hỏi cho ra môn ra khoai, cô không thể giấu được mà kể ra mọi chuyện cho bọn họ nghe lý do cô đến đây sinh sống, Dương Hạc Vĩ thoáng đau lòng nhưng hiện tại hai người rất hạnh phúc có lẽ mối tính mới chớm nở này không nên có.
" Vậy ngày mai cậu cùng Hoắc Tổng về thành phố sao?"
" Ừm."
" Haiz, cậu hạnh phúc là được. Bọn tớ sẽ luôn chúc mừng."
" Cảm ơn hai người vì đã kết bạn với tớ."
" Phải hạnh phúc đấy! Nếu anh có ức hiếp cậu thì cứ nói cho bọn tôi biết."
" Nhất định.". Đam Mỹ H Văn
Sau khi lựa bánh xong, cả hai trở về bàn của mình. Anh cùng bọn họ nói chuyện vài câu, đương nhiên anh nhìn ra ánh mắt yêu thương của Dương Hạc Vĩ, khi cả hai chạm ánh mắt của nhau, cả hai đều không nói gì mà tiếp tục nhìn đối phương, mãi một lúc mới ngừng lại.
Trò chuyện một lúc cũng đã đến giờ cơm trưa, thế là bọn họ kéo nhau đến nhà hàng gần đoa để dùng bữa, Tiêu Hà đã gọi cho chồng mình đến góp vui, nhưng khi đến mấy người đàn ông lại bắt đầu bàn về chuyện làm ăn, hai người các cô thì nói chuyện về chăm sóc trẻ nhỏ, Bùi Xuyên chán nản ngồi trên đùi của anh bắt đầu nghịch đồ chơi đến mức ngủ thiếp đi.
" Các anh nhìn xem, trò chuyện đến nổi thằng bé ngủ lúc nào không hay."
" Cũng đến giờ làm việc rồi, tôi còn có cuộc họp xin phép về trước."
" Bọn tớ về trước đây, cậu đến đó phải giữ gìn sức khỏe và giữ liên lạc với mình đấy."
" Tớ biết rồi."
Sau khi tạm biệt hai vợ chồng son kia đi, Dương Hạc Vĩ vẫn chưa đi, hắn muốn nói chuyện riêng với cô một chút, thấy vậy cô liền ra hiệu cho anh ra khỏi phòng ăn trước, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của cô, anh bước ra ngoài nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh bên trong qua khe hở.
" Có chuyện muốn nói với tớ sao?"
" Ừm, chỉ là nhắc cậu chú ý sức khỏe, nếu có chuyện buồn phiền hay không vui có thể đến đây để cùng bọn này giải toả."
" Yên tâm, nếu tớ buồn phiền nhất định sẽ gọi cho hai người để tâm sự."
" Có thể cho tớ ôm một chút chứ."
" Đương nhiên rồi."
Dương Hạc Vĩ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, Hoắc Mạc Niên bên ngoài nhìn vào, ánh mắt liền có ngọn lửa bùng cháy. Hắn giữ tư thế này một lúc mới buông cô ra và nói:
" Cậu phải thật hạnh phúc đấy!"
Bạch Ngữ Ninh gậy gật đầu và cùng hắn bước ra ngoài, nhìn gương mặt đen như đít nồi kia cô cũng hiểu anh đã ghen, Dương Hạc Vĩ cùng cô nhìn nhau rồi cười. Hắn cúi người xuống thấp nói vào tai cô
" Tớ đi trước đây! Nếu không hắn sẽ giết tớ mất."
Nhìn thấy hành động thân mật của hai người, anh không thể chịu được nữa liền chen ngang người vào giữa không quên tặng ánh mât giết người kia lên người Dương Hạc Vĩ. Hắn nhún vai một cái nhìn cô rồi đi mất.