Trương Mịch Lam rất bất ngờ vì Hoắc Mạc Niên lại dễ dàng đồng ý đính hôn sớm như vậy, bà vui mừng báo cho Lương Ái Nhu biết tin. Bắt đầu từ ngày đó, ngày nào Lương Ái Nhu cũng đến tập đoàn để đưa bữa trưa cho anh. Hoắc Mạc Niên vẫn lạnh lùng như trước kia, không hề cười hay nói chuyện với cô một câu, dù có nói thì là bảo cô về đi.
Lương Ái Nhu không nản lòng, cô tin chắc sẽ có một ngày anh sẽ hoàn toàn đón nhận tình cảm của cô. Hoắc Mạc Niên nhẫn nhịn và chấp nhận đính hôn bởi vì xuất phát hai từ “trách nhiệm”. Về tin tức của Bạch Ngữ Ninh, anh vẫn luôn cho người tìm tin tức nhưng vẫn là con số âm, cô dường như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ngày đính hôn của hai người là ngày 23 tháng sau, hôm nay là ngày đi thử đồ, Lương Ái Nhu vô cùng háo hức cùng Hoắc Mạc Niên đến trung tâm thương mại. Đối với chuyện này, anh chẳng có chút hứng thú nào, mặc cho cô kéo tay đi.
" Niên, em thử bộ này được không?"
" Ừm."
Tuy Hoắc Mạc Niên đối xử lạnh nhạt nhưng cô không hề oán trách. Cô thay hết bộ này đến bộ khác, khi đến bộ cuối cùng, khi anh ngước lên lại tưởng tượng Lương Ái Nhu thành Bạch Ngữ Ninh, thấy cô đang cười với anh rạng rỡ, kết hợp với bộ váy khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn. Lương Ái Nhu thấy anh nhìn cô đến thất thần vui mừng trong quyết định chọn bộ váy này.
Hoắc Mạc Niên đi đến trước mặt Lương Ái Nhu, đưa tay muốn chạm lên gương mặt anh đã nhớ nhung bao ngày qua, khi càng đến gần mùi hương khác lạ kéo anh lại về hiện thực, gương mặt bỗng trở nên đen lại, thấy bản thân thất thố anh vội quay người đi để thanh toán. Cô vội đi thay đồ rồi đuổi theo anh, khi nãy trong lòng cô vui biết bao còn tưởng bản thân đã cướp mất hồn của anh.
" Niên, anh sao vậy?"
" Không gì?"
" Em đã thử xong, anh có muốn thử áo không? Em thấy cửa hàng bên kia có những mẫu rất hợp với anh đấy, chúng ta cùng đi. Dù sao ngày đính hôn cũng quan trọng mà."
" Tập đoàn nhiều việc, tôi đi trước. Tôi đã gọi xe cho em rồi."
Hoắc Mạc Niên không để cho Lương Ái Nhu níu kéo mà bỏ đi. Khi trở về xe, anh lấy ví ra nhìn tấm ảnh được anh cất giấu trong đó, anh sờ lên gương mặt xinh đẹp đang cười kia, miệng lẩm nhẩm: " Rốt cuộc em đang ở đâu?"
Đám bạn của anh rất sốc khi nghe tin anh và Lương Ái Nhu đính hôn, Lương Tình cũng hoang mang không hiểu chuyện gì. Vậy còn Bạch Ngữ Ninh đi đâu? Có hỏi đến nhưng anh đều trốn tránh để trả lời, chỉ cho bọn họ biết rằng anh và Bạch Ngữ Ninh đã chia tay, còn những chuyện khác đều không nói đến.
Lâm Dịch Châu chưa bao giờ thấy mệt mỏi như mấy ngày hôm nay, từ khi Bạch Ngữ Ninh đi, Hoắc Tổng liền thay đổi trở thành người như trước kia, nghiêm khắc đến đáng sợ và hắn phải tăng ca liên tục, đến nổi thâm quầng mắt hiện rõ lên chẳng khác gì con gấu panda cả. Không chỉ mình hắn phải than khổ mà tất cả mọi người trong tập đoàn ngày ngày cầu nguyện cho bản thân qua kiếp nạn này.
Hắn vừa mới than thở được một chút quay đầu lại liền thấy Hoắc Mạc Niên đi tới, hắn giật mình ngồi ngay ngắn nghiêm túc làm việc, thấy anh bước vào phòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khi nãy không phải là đi cùng với Lương tiểu thư sao? Sao lại về sớm thế?
Bạch Ngữ Ninh ở bên này thì rất thoải mái, suốt ngày vui chơi ở bên ngoài tham quan khắp nơi trên côn đảo. Hôm nay sau khi thức dậy, trong đầu cô lại nhớ đến cô nhi viện mà Hoắc Mạc Niên dẫn đi trước đó. Cô quyết định hôm nay sẽ đến đó thăm các bạn nhỏ, cô vẫn còn nhớ Tiểu Xuyên a!
Trước khi đến đó, Bạch Ngữ Ninh không quên mua những đồ ăn vặt và quà cho bọn trẻ. Cô rất vui mừng vì có mấy bé còn nhận ra cô, sau khi phát bánh kẹo xong, cô cùng các sư nói chuyện với nhau vài câu.
" A đúng rồi! Bùi Xuyên đâu rồi ạ! Khi nãy cháu chia bánh kẹo cho bọn nhỏ nhưng chẳng thấy thằng bé đâu?"
" Thằng bé tính tình hướng nội, không ngờ con vẫn nhớ đến! Có lẽ vẫn còn đang trong phòng để học. Tiểu Xuyên rất ít đi ra ngoài vui đùa cùng với bạn bè."
" Vậy con đến tìm thằng bé được không?"
" Được chứ! Để ta dẫn đường cho con."
Không đợi hai người đến tìm Bùi Xuyên đã đến trước mặt cô, khi nãy ở trong phòng nghe được mấy nhóc kia chia sẻ bánh cho nhau còn nhắc đến có một chị xinh đẹp đến tặng, cậu bé hơi nghi ngờ muốn hỏi lại nhưng vẫn không thể mở miệng ra được. Chờ một chút thì bọn nhóc đã nói tên của cô ra, cậu vẫn nhớ cái tên này, trong lòng rất vui vội cất sách vở ra vội chạy ra ngoài để tìm cô.
" Chị ơi!"
Nghe giọng của Bùi Xuyên cất lên khiến sơ đứng bên cạnh cũng bất ngờ, Bạch Ngữ Ninh vui mừng ôm cậu vào lòng, khiến cậu vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.
" Chị rất nhớ em đấy Tiểu Xuyên. Mau, mau chị có đem bánh kẹo cho em đây."
Sơ vui vẻ nhìn một lớn một nhỏ đi cùng nhau, mấy bé khác vừa thấy Bạch Ngữ Ninh đi ra liền nhào đến muốn chơi cùng cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Bùi Xuyên liền dừng chân lại không đi nữa, lùi lại mấy bước không làm phiền bọn họ.
Thật chất chỉ có một mình Bạch Ngữ Ninh nói chuyện, cô vui mừng kể cho cậu nghe không hết, cậu cảm thấy cô rất ngốc nhưng vẫn rất chú tâm đến câu chuyện của cô đang kể. Hai người chẳng biết ngồi đó bao lâu, một người nói, một người ngồi lắng nghe đến khi sơ đến nhắc nhở, cô mới nhìn đến thời gian. Không nghĩ nó lại trôi nhanh như vậy, nhận thấy cô sắp rời đi, Bùi Xuyên tiếc nuối níu lấy góc áo cô.
" Chị ơi!"
Nhìn gương mặt non nớt kia trong đầu cô lại có một ý định táo bạo đó là nhận nuôi thằng bé nhưng nhanh chóng bị cô gạt đi. Cô không thích hợp làm mẹ cho lắm, nhưng Tiểu Xuyên rất đáng thương, còn dùng ánh mắt đó cô sắp chịu không nổi rồi.
" Tiểu Xuyên có muốn đi cùng chị không?"
Bùi Xuyên bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu lia lịa, cậu muốn đi theo cô, muốn làm người một nhà với cô, đó là mong ước của cậu. Bạch Ngữ Ninh dễ dàng nhận ra niềm vui nho nhỏ trong ánh mắt của cậu, cô càng kiên định hơn.
" Sơ cháu muốn nhận nuôi Bùi Xuyên."
" Ninh Ninh, con chắc chứ?"
" Vâng con chắc chắn."
" Vậy ta sẽ sắp xếp làm thủ tục cho con."
" Vậy ngày mai chị đến đón em nhé."
" Vâng ạ."
" Ngoan lắm."
Sau khi trở về Bạch Ngữ Ninh lại bắt đầu sắm đồ dùng cho Bùi Xuyên, cô dùng phòng bên cạnh phòng cô làm phòng cho cậu. Đợi khi cậu đến hai người sẽ bắt đầu trang trí theo sở thích của cậu.