Về đến nhà Hoắc Mạc Niên đã cưỡng hôn Bạch Ngữ Ninh trên cánh cửa, anh hôn lâu đến mức khiến cô khó thở, cảm giác tê ở đầu lưỡi, cô bắt đầu phản kháng, miệng phát ra những tiếng ưm ơ nghẹn trong cổ họng.
Bạch Ngữ Ninh cảm nhận được thứ biến hoá trên cơ thể anh có chút sợ hãi, muốn trốn thoát đi liền bị anh bế lên tiến vào phòng ngủ. Đặt cô xuống giường nhân lúc cô còn chưa lấy lại ý thức sau cơn mê mang vì nụ hôn, anh đã cởi bỏ tất cả thứ vướng víu của hai người ra, cảm giác người lạnh cô mới hoảng hốt lấy lại ý thức.
" Muốn chạy sao?"
" Niên, anh bình tĩnh một chút."
" Không phải khi nãy còn mạnh miệng chọc ghẹo anh sao? Sợ rồi sao?"
" Ai nói em sợ nhưng lần này em muốn ở trên."
Bạch Ngữ Ninh không để anh từ chối đã đè anh xuống ngồi trên người anh. Chủ động môi kề môi, cô từ từ di chuyển xuống cổ mà hôn lên còn thuận tiện cắn một cái, cô còn chưa thấy đủ nên đã cắn thêm một cái nữa mới chuyển xuống xương quai xanh.
Môi cô đi tới đâu đều khiến cả người anh nóng rang không chịu được, anh rên nhẹ trong cuống họng, đôi tay hư hỏng cũng bắt đầu xoa lấy cái mông tròn mịn kia.
Thấy bản thân không thể nhịn được anh đã đè lại cô xuống, cô đang hôn lên cơ ngực của anh cảm nhận đầu óc quay cuồng một chút liền thấy bản thân đã trở lại vị trí ban đầu rồi, cô uất ức muốn đè lại anh nhưng sức lực có giới hạn.
" Chuyện em muốn cứ để sau đi!"
" Hừ không thể nhường sao?"
" Không, dù sao anh làm thì em vẫn thoải mái, cứ giữ sức đi, anh mong em sẽ không kiệt sức giữa trận."
" Anh mới là người cần giữ sức, e rằng anh không đủ thỏa mãn của em."
Bạch Ngữ Ninh nói xong có chút sợ hãi bởi lời nói của mình, cô biết giới hạn sức lực của bản thân tới đâu, chỉ là không muốn nằm dưới nên mới liều lĩnh nói như vậy, Hoắc Mạc Niên mỉm cười tặng cho một cái tát ngay mông.
" A đau."
" Vậy tối nay anh đành tận lực phục vụ em rồi."
" Ưm."
Hoắc Mạc Niên cúi đầu hôn xuống, tách hai hàm răng của cô ra dùng đầu lưỡi trêu đùa cô một lúc. Bạch Ngữ Ninh bị hôn đến mức cả người mềm nhũn như nước, đến khi không thở được mới buông ra, anh tặng lại cho cô những dấu hôn trên người. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi thỏ trắng không ngừng vì hơi thở của cô. Tay anh bao lấy một bên xoa nắn thành đủ các loại hình dạng.
Cảm giác tê dại từ ngực truyền đến, miệng cô bắt đầu ngâm nga rên rỉ, cơ thể bắt đầu vặn vẹo trốn tránh.
" Ưm…ư…"
" Muốn trốn à."
" A…đau…ư."
Những tiếng kiều mị phát ra càng kích thích dục vọng của anh. Bạch Ngữ Ninh ôm lấy cái đầu đang vùi trước ngực mình, cô cong eo khẽ rên một tiếng.
Lúc Hoắc Mạc Niên buông tha nhìn lại tuyệt tác của mình thì có chút sầu não, dấu răng in trên đôi thỏ trắng kia vô cùng bắt mắt còn những dấu hôn rãi rác xung quanh. Hình như anh hơi mạnh tay thì phải.
Tại vì Bạch Ngữ Ninh quá mềm mại và quyến rũ cho nên anh chỉ muốn ăn cô vào bụng. Anh đặt hai chân của cô vòng qua eo của mình, đỡ lấy vật cứng cọ xát tiểu huyệt của cô. Thân thể cô run nhẹ vì nơi nóng rực của anh, bởi vì kích thích nên đã tiết ra dịch mật, cả hai càng nóng hơn, hơi thở cũng không thể phân rõ được là của người nào.
Cảm thấy đã đủ trơn trượt tay Hoắc Mạc Niên siết lấy bờ mông mềm mại của cô kéo về phía mình, đồng thời đẩy mông lên, " Phụt" một tiếng, toàn bộ đi vào trong cả hai rên nhẹ. Hơi thở của anh nặng nề, ánh mắt đỏ ngầu vì dục vọng.
" Ư…ân…chặt quá."
" Thả lỏng một chút bảo bối."
Hoắc Mạc Niên bắt đầu luân động không ngừng nghỉ, đột nhiên anh rút ra rồi đâm vào chỗ sâu nhất khiến cả người coi đều run lên.
" A…sâu quá…đừng chỗ đó…"
" Em nói xem anh phục vụ em tốt chứ."
" Tốt…a…nhẹ…ân…"
" Nhớ giữ sức hừ!"
Hoắc Mạc Niên hôn lên vành tai và căn nhẹ lên, thở hổn hển nói: " Kẹp chặt như vậy mà nói không thoải mái sao? Đồ lừa đảo."
Hoắc Mạc Niên tiếp tục động tác, mỗi lần anh đi vào đều là chỗ sâu nhất. Nhớ đến ý nghĩ trước đây, ánh mắt càng đỏ rực hơn đâm vào tận tử cung, khiến cô rên rỉ thoải mái.
Không biết thời gian trôi bao lâu nhưng Bạch Ngữ Ninh cảm thấy mỗi lần anh bắn vào trong thời gian trôi rất lâu, cuộc làm tình kéo dài rất lâu, cô rên rỉ đến khi cổ đau sắp không còn ra tiếng nhưng cái người ở trên cô cũng không dừng lại. Cô thật sự sợ rồi! cô không dám khiêu khích anh nữa đâu. Gần đến ba giờ sáng Hoắc Mạc Niên mới bắn lần cuối cùng và giúp cô tắm rửa thay ga giường mới rồi ôm cô ngủ.
Bản thân Hoắc Mạc Niên vừa mới chợp mắt một lát đã bị tiếng chuông cửa vang đánh thức, anh nhíu mày nhìn sang đồng hồ, vội mặc lại quần đi ra mở cửa.
Cố Kiều không can tâm bản thân lại không thể làm nhân viên chính thức của tập đoàn Hoắc Thị, nhân lúc hôm nay là ngày nghỉ nên đã mặt dày đến nhà của Bạch Ngữ Ninh để làm hoà và muốn cô giúp đỡ cô ta. Nào ngờ định nhấn chuông thêm một lần nữa, cánh cửa mở, cô ta khiếp sợ mở to mắt nhìn người trước mặt.
Nhìn thấy trên ngực và cổ Hoắc Mạc Niên toàn là dấu cắn và dấu hôn, đôi bàn tay siết chặt lại để giúp bản thân giữ bình tĩnh, vội tỏ vẻ đơn thuần vô hại.
" H…Hoắc tổng sao anh lại…?"
" Tôi là là bạn trai của Ninh Ninh, có chuyện gì sao?"
" Tôi…"
" Không có gì thì đừng làm phiền, tôi nhớ hai người đã không còn bạn bè nên sau này cô tránh xa cô ấy ra đi. Còn nữa đừng ở sau lưng giở trò với cô ấy nếu không tôi không tha cho cô đâu."
Dứt lời không để Cố Kiều phản kháng liền đóng cửa lại. Hoắc Mạc Niên mắt nhắm mắt mở quay trở về phòng ôm cô ngủ tiếp. Cố Kiều đứng ở ngoài, cơn tức giận bọc phát liền đá mạnh lên cánh cửa nhà cô một cái và còn la hét.
" Aaaa"
" Cô bị điên sao? Mới sáng sớm chạy đến nhà người khác la hét có tin tôi đưa cô lên đồn không?"
" Liên quan gì đến bà sao? đồ lắm chuyện."
Có lẽ ngày hôm nay là ngày xuôi xẻo với Cố Kiều, người mới bị cô ta chửi là cái người hung dữ nhất nơi cô ở, ai cũng biết danh tính của bà ấy. Bà vội đi vào trong lấy đồ rồi đi ra, bà ném muối liên tục vào người Cố Kiều.
" A bà già điên này, bà muốn chết sao?"
" Xem ra mày coi thường bà rồi, con ranh chết tiệt này."
Bà vội cầm cây chổi đánh tới tấp vào người Cố Kiều, cảm giác đau đớn truyền đến, thấy bản thân không đấu lại liền bỏ chạy xuống tầng.
" Ha để xem mày còn dám đến đây la hét nữa không?"