Hôm nay là ngày hết hạn hợp đồng làm việc của Cố Kiều, cô ta đang hồi hộp chờ quyết định, thấy trưởng phòng đi ra với vẻ mặt u sầu cô ta cũng đoán được phần nào, trong lòng rất tức giận muốn la hét nhưng vẫn kìm lại để không thất thố trước mặt ông ta.
" Xin lỗi Kiều Kiều! Là anh không giúp gì được cho em, quyết định là Hoắc Tổng đích thân duyệt."
" Anh nói là Hoắc Tổng duyệt sao?"
" Phải."
Cố Kiều lại nghĩ chuyện cô ta không được làm chính thức nhất định là do Bạch Ngữ Ninh ở phía sau dở trò, cố kiềm lại cơn tức đến mức run người.
" Không sao có vẻ em không có duyên với mọi người rồi."
Cố Kiều tỏ vẻ đáng thương, nước mắt cũng rơi nhưng vừa quay người đi gương mặt đã trở mặt, ánh mắt hung dữ như muốn giết người. Khi đến cánh cửa phòng nhân sự liền trở về dáng vẻ ngoan hiền yếu đuối.
Thấy Cố Kiều đi tới Hàn Dung đã đến bên cạnh an ủi, toàn bộ người trong phòng cũng vừa mới biết tin tức này, có vài người thì vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn đi an ủi cô ta. Sau khi tan làm tất cả người trong phòng đều đến quán rượu để làm bữa tiệc tạm biệt với Cố Kiều. Tuy trong lòng vô cùng chán ghét nhưng vẫn cố kìm nén trong lòng và đi cùng với mọi người.
Vừa đi ra khỏi tập đoàn, Cố Kiều đã nhìn thấy bóng dáng của Bạch Ngữ Ninh và Hoắc Mạc Niên cùng ngồi trong xe với nhau khiến càng hận cô hơn.
Bạch Ngữ Ninh sau khi tan làm muốn về một mình nhưng Hoắc Mạc Niên nhất quyết không đồng ý, cô không có tâm trạng đôi co nên đã đồng ý cho anh chở mình về nhà. Nguyên buổi hôm nay, cô đều tập trung suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình, dường như cô chưa thật sự yêu anh đến sâu đậm, quan hệ giữa hai người rất giống bạn tình với nhau, anh có nhu cầu cô cũng có. Cô chẳng biết phải làm sao? Tâm trạng rối rắm, muốn vứt bỏ nhưng lại không nở, nhưng bản thân cũng không muốn dính dáng đến mấy nhân vật này.
" Ngày mai có muốn đi chơi không?"
" Không muốn."
" Ngày mai em muốn ở một mình."
Hoắc Mạc Niên cảm giác được bản thân sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhìn sang Bạch Ngữ Ninh anh càng lo lắng hơn, sợ cô bỏ đi không nói lời từ biệt, anh biết cô chưa thật sự yêu anh, nhưng anh vẫn tin rằng chỉ cần thêm thời gian nhất định cô sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh mãi mãi.
Tay vô thức siết mạnh tay lái hơn, anh sẽ không để chuyện này xảy ra được. Điều cản trở duy nhất là về phía gia đình anh, cho dù Trương Mịch Lam chấp niệm Lương Ái Nhu là con dâu nhưng nếu Bạch Ngữ Ninh mang thai của anh thì anh tin rằng mẹ nhất định sẽ chấp nhận cô làm dâu, không ai quan trọng bằng cháu nội cả.
Nhưng liệu Bạch Ngữ Ninh sẽ chấp nhận mang thai con của anh hay không?
Hai người ngồi trong xe đều có suy nghĩ riêng của chính mình, khi đến nhà Bạch Ngữ Ninh chỉ nói lời tạm biệt rồi vào chung cư của mình, anh nhìn theo bóng dáng ấy tâm trạng càng trở nên rối rắm hơn. Đúng lúc này có tiếng điện thoại vang lên là bọn Chu Văn rủ đi uống vài ly. Khi đến điểm hẹn nhìn thấy Hoắc Mạc Niên đi tới, bọn họ liền ra sức chọc ghẹo đủ điều.
" Ây da, muốn mời cậu uống một ly cũng khó khăn quá đấy."
" Chắc vì sợ bạn gái giận dỗi nên không dám uống rượu sao?"
" Lương Tình cậu nói xem đúng không nào?"
Lương Tình nghe từ bạn gái cảm giác chua chát làm sao, hắn chỉ cười nhẹ không nói lời nào. Hoắc Mạc Niên cởi bỏ cà vạt, bung vài cúc áo để lộ ra cơ ngực rắn chắc, anh tùy tiện ngồi xuống một chỗ uống một ngụm rượu.
" Tôi còn mong cô ấy sẽ như các cậu nói đấy."
" Ể vậy chẳng lẽ cậu ép buộc người ta ở với cậu sao?"
" Cũng không hẳng."
" Nhìn không ra đấy. Cậu cũng có ngày này haha."
Hoắc Mạc Niên mặc kệ bọn họ chọc ghẹo mình, anh chuyên tâm uống rượu. Lương Tình không đoán được tâm tình của anh bởi vì anh lúc nào cũng mang một mặt lạnh lùng đối diện với họ. Khi chạm ngay ánh mắt của anh, Lương Tình có chút bối rối quay đầu sang nơi khác.
Bọn họ cùng uống rượu gần đến một giờ khuya mới chịu dừng lại, ai cũng ngà ngà say. Tuy uống nhiều nhưng Hoắc Mạc Niên vẫn đứng vững, nhìn vẻ mặt của anh không ai đoán được anh đã say. Anh phân phó người đưa ba người bạn của mình về, bản thân cũng gọi người khác đến lái xe.
Hoắc Mạc Niên không về nhà của mình mà đến chung cư của Bạch Ngữ Ninh, anh đứng trước cửa nhà cô hút thuốc một lúc, trong bóng đêm chỉ có vài ánh sáng nhỏ của hành lang chiếu xuống, khói thuốc mờ ảo. Anh vẫn nhớ mật khẩu nhà của cô nên đã tự mở rồi bước vào.
Bạch Ngữ Ninh đang chìm vào giấc ngủ ngon lành đột nhiên cảm nhận được mùi rượu nồng nặc và có một lực nào đó ôm chặt eo mình khiến bản thân không cử động được. Cô vội mở mắt sợ bản thân đã gặp phải kẻ biến thái nên đã tặng cho anh một cú đá bay xuống đất.
Với tay vội vàng bật đèn ngủ lên thấy gương mặt của trầm lặng của Hoắc Mạc Niên, cô vội vàng nhảy xuống xem tình trạng của anh.
" Niên em không cố ý, anh có sao không?"
" Em xem anh là kẻ biến thái sao?"
" Chẳng phải vì anh đột nhiên đến sao? Cả người cũng toàn mùi rượu."
" Hừm đồ vô lương tâm."
" Aa anh đừng có làm bậy!"
Bất ngờ bị Hoắc Mạc Niên bế lên vì sợ té nên đã ôm chặt cổ của anh, anh đặt cô xuống giường rồi ôm chặt vùi đầu vào hõm cổ, cô khó chịu vì hơi thở của anh phả vào cổ khiến chỗ đó có chút ngứa ngứa, định mở lời bảo anh xích người ra một chút lại nghe được giọng của anh.
" Xin lỗi!"
Nghe hai từ này khiến cả người cô ngừng động tác, nằm im mặc cho anh ôm mình, cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh, cô rơi vào trầm tư gần khoảng một tiếng sau mới chìm vào giấc ngủ.