Hoắc Minh đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, rất dễ chịu.
Anh nhìn bóng lưng của Ôn Noãn.
Nhìn từ sau lưng hoàn toàn không nhận ra cô đang mang thai, càng không thấy được cô đã từng sinh hai đứa bé.
Đặc biệt là mông và eo, cực kỳ quyến rũ.
Hoắc Minh không kìm lòng được mà đến gần, ôm cô từ phía sau, ghé vào tóc cô ngửi một cái: “Em không ngủ được sao?”
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Ôn Noãn dừng động tác, tựa đầu vào vai anh, mềm mại hỏi anh: “Không phải bình thường anh không cho em cho Hoắc Tây ăn sao, sao hôm nay tự anh lại phá lệ vậy?”
Hoắc Minh ghé cằm lên vai cô.
Anh vẫn vuốt ve bụng của cô, cô hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Mấy tháng nữa thôi thì đứa bé này sẽ ra đời rồi!”
Ôn Noãn có ý muốn nói chuyện với anh.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em đang nói chuyện của Hoắc Tây với anh mà!”
Bình thường cô chiều con, nhưng cô cũng rất ít khi bón cơm cho Hoắc Tây, bé con đã cuối cấp rồi, cái gì cần tự làm vẫn phải tự làm được.
Hoắc Minh hiểu nỗi lòng của cô.
Anh ghé vào lỗ tai cô nói: “Ôn Noãn, em không nhận ra sao? Hoäc Tây chưa bao giờ ghen tị với Doãn Tư, không chỉ vì con bé xem Doãn Tư như một món đồ chơi nhỏ mà còn vì Doãn Tư là bé trai, con bé không thấy bị chiếm chỗ! Nhưng đứa bé trong bụng em lại khác, con bé cũng là một cô gái nhỏ giống Hoắc Tây, em nghĩ sau khi em sinh con thì Hoắc Tây có ghen tị không?”
Một vật nhỏ so với cô bé còn nhỏ hơn, mảnh mai hơn.
Là gái nhỏ thì đều ghen tị hết.
Nếu như hỏi Hoắc Minh, trong mấy đứa trẻ anh yêu ai nhất, cơ bản anh không cần nghĩ để khẳng định là Hoắc Tây.
Hoắc Tây là do Ôn Noãn dùng mạng mình đổi lấy.
Hơn nữa, con bé còn phải nằm trong phòng thí nghiệm suốt hai năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!