Ở nhà họ Hoắc.
Từ lâu đã thoang thoảng mùi hương thức ăn, bà Hoắc tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon.
Món Hoáắc Tây thích ăn.
Đồ Ôn Noãn thích ăn.
Món Tiểu Thước Thước và Minh Châu thích. Còn cả món Sùng Quang thích nữa.
Nhưng mấy người đàn ông thì không được đối xử tốt như vậy.
Hoäắc Minh đã cởi áo khoác ngồi trước bàn tròn lớn, trên người mặc một chiếc áo lông cừu màu xám.
Một tay anh khoác trên vai Ôn Noấn, giả vờ phàn nàn: “Mẹ, sao mẹ bất công vậy!”
Bà Hoắc ngồi xuống, lần lượt nhìn hai người con của mình.
Đều đã có người tốt đồng hành.
Bà rất vui mừng, dịu dàng nói với con trai: “Khi con và Minh Châu còn bé, mẹ cũng chăm sóc các con rất nhiều rồi! Giờ làm sao, bây giờ mẹ chỉ mới làm vài món ăn cho mấy đứa nhỏ con đã ghen tị rồi ư? Cái máu ghen này của con chắc chắn bình thường Ôn Noãn cũng khinh bỉ nhiều.”
Hoắc Minh lấy thức ăn cho vợ, cười nói: “Con làm sao dám làm cô ấy tức giận chứ.”
“Tổng Giám đốc Ôn đang nắm trong tay hạnh phúc nửa đời sau của con! Con còn phải hầu hạ cô ấy thật tốt! Nếu mẹ không tin thì mẹ hỏi Ôn Noãn đi, xem bình thường con chăm sóc cô ấy như thế nào!”
Anh càng nói càng kỳ cục, mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô gắp một miếng thịt cho anh.
Hoäc Minh biết cô xấu hổ nên cười không nói nữa.
Trong bữa tiệc, Lục Khiêm nói về việc cầu hôn.
Hoắc Chấn Đông mặt đỏ lừ lừ, vung tay nói: “Chuyện này đợi ăn xong thì bố con chúng ta đi vào phòng sách thảo luận, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể qua loa được.”
Dù đã có con trai nhưng Minh Châu vẫn rất ngại ngùng, cô ấy yên lặng ăn cơm.
Lục Khiêm gặp thức ăn cho cô, nói khẽ: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao? Sao em chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn vậy?”
Tiểu Hoắc Tây trong trẻo nói: “Cô kết hôn với chú, cô ngại rồi!”
Cô bé lại nói to: “Cô đỏ mặt kìa!”
Bầu không khí rất kì lạ. Ôn Noãn cười nhận lỗi.
Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên đùi, vỗ nhẹ vào mông cô bé: “Cái gì con cũng tốt, chỉ là lắm miệng quá thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!