Lục Khiêm nấu xong, để lên mâm, bưng tới phòng ăn nhỏ.
Minh Châu ngửi thấy mùi thơm thì đi tới, thấy chỉ có một bát bèn hỏi: “Sao anh không ăn?”
Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Ông cười khẽ: “Trước giờ anh không quá ham muốn với chuyện ăn uống.” Minh Châu nghĩ lại, dường như Lục Khiêm rất ít ăn khuya, khẩu phần bữa chính của ông cũng được kiểm soát rất tốt, rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân, cô hừ nhẹ một tiếng: “Ham đẹp thế làm gì, dụ dỗ mấy cô bé nhỏ à?”
Lục Khiêm cũng không giận cô. Ông liếc nhìn cô: “Không phải dụ được em rồi sao?”
Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng, cô không khỏi nhớ tới năm đó khi lần đầu tiên gặp ông ở nhà họ Hoäc.
Giống như nhìn thấy thần tiên vậy! Ngay cả bây giờ, ông vẫn rất có vốn liếng.
Tao nhã lịch sự, nhưng sao có thể ngờ rằng ở trên giường lại hung hãn như vậy!
Cô nghĩ tới chuyện không đứng đắn, không dám nói gì thêm nữa. Lục Khiêm hiểu cô nhất, ông nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng bật cười.
Ánh mắt ông mang tính xâm lược, nhưng ông lại không có bất kỳ hành động gì, giống như dùng dao cùn giết người vậy.
Minh Châu không chịu nổi. Cô chậm rãi ăn xong, nhìn cái bát không rồi lại ngước lên nhìn ông. Lục Khiêm vẫn bất động.
Những ngón tay thon dài nghịch điếu thuốc trắng như tuyết, chậm rãi vân vê làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng...
Tay cầm điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ vuốt qua khuôn mặt mịn màng của cô, từ từ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng gãi vào cổ cô, khiến trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói của Minh Châu hơi nức nở: “Anh không được làm như vậy.”
Rõ ràng là đang đùa cợt.
Lục Khiêm ngẩng đầu lên, đặt điếu thuốc trên môi rồi châm lửa.
Ông rít một hơi, cười khế: “Không thích à?”
Không phải không thích, mà là không chịu nổi, đạo hạnh của cô so với ông thì kém xa, ông làm vậy khiến cô cảm thấy bị ăn hiếp...
Minh Châu gần như không dám nhìn ông. Lục Khiêm đứng dậy bế cô lên...
Minh Châu sợ hết hồn, lại có chút ngại ngùng, tay cô giơ lên giữa lưng chừng hồi lâu mới thả xuống, cô níu lấy tay áo sơ mi của ông: “Thả em xuống.”
Lục Khiêm vẫn không dừng bước.
Ông cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Em ăn no rồi, có phải nên đến lượt của anh hay không?”
Cái gì mà... ăn no...
Cô đỏ mặt, tay chân không biết phải làm sao. Đã quá lâu rồi, quá lâu chưa từng...
Nhưng dù cô có căng thẳng đến đâu thì vẫn bị Lục Khiêm đặt xuống cuối
giường, thân thể bị vùi lấp vào chiếc giường êm ái, chóp mũi toàn là mùi bụi bặm nhàn nhạt, dù sao thì nơi đây cũng đã rất lâu không có người ở.
Lục Khiêm giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng hôn cô một lúc.
Ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lần đầu tiên thốt ra những lời âu yếm:
“Minh Châu, em đẹp quá.”
Tuy là lời âu yếm, nhưng cũng là lời thật lòng. Anh em nhà họ Hoắc, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.
Lúc này, mái tóc đen dài như rong biển của cô xõa trên ga giường trắng như
tuyết, cộng với khuôn mặt đẹp như đóa phù dung khiến lòng ông rung động vô cùng.
Tuổi của cô nhỏ hơn ông rất nhiều, Lục Khiêm rất thương cô.
Ông hôn khắp nơi dọc theo khuôn mặt cô, sau đó mới đứng dậy.
Ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình ra rồi lót nó lên ga giường. Sau đó, cô được ông bế lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo màu xanh nhạt kia. “Đã lâu không có người ngủ, sợ trên giường có côn trùng.” Ông giải thích. Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!